Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:22:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 16

 

Nguyên Đản cũng gật đầu: “Tình cảm của họ từ đến nay đều .”

 

Căn phòng cách âm tệ, Phong Ánh Nguyệt ngủ ngon, thấy bọn trẻ bên ngoài chuyện một chút nào.

 

Đường Văn Sinh thấy cô ngủ ngon thì đ.á.n.h thức cô nữa, tối qua bọn trẻ ở nhà, đòi hỏi cô nhiều .

 

Đưa tay sờ khuôn mặt ửng đỏ của Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh thêm một lát mới dậy ngoài.

 

Ăn xong bữa sáng, Nguyên Đản và La Đại Cường cùng dọn bát đũa. Lúc mà Tần Lưu Hải mang theo nhiều đồ ăn tới thì Phong Ánh Nguyệt mới tỉnh giấc, lúc sắp mười giờ , ba trai ở phòng bếp chuẩn cơm trưa.

 

La Đại Cường đang phụ rửa rau, oán giận : “Không mấy cho ăn ? Sao vẫn đụng tay thế ?”

 

“Làm việc cùng mới vui chứ.”

 

Nguyên Đản hợp tình hợp lý.

 

“Không sai.”

 

Tần Lưu Hải vẫn hùa theo lời của Nguyên Đản.

 

La Đại Cường tới lui, nhưng việc thì hề lười biếng.

 

Bữa cơm trưa phong phú, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ăn vui vẻ, Đường Văn Sinh còn uống hai cốc bia cùng bọn họ.

 

Thiết Đản cũng giơ bát cháo nếp lên men của lên chạm cốc với họ.

 

Đến ngày La Đại Cường , cả nhà La mới về, cũng may họ kịp gặp một .

 

Nguyên Đản Tết cũng rảnh rỗi, sách thì cũng là kiểm tra bài tập hè cho Thiết Đản.

 

Qua rằm tháng giêng, Nguyên Đản thu dọn đồ đạc về trường.

 

Lần là Đường Văn Sinh tiễn .

 

Thiết Đản và Tần Lưu Hải đều cùng.

 

Tần Lưu Hải đến tỉnh xong tàu hỏa đến trường học của , còn Thiết Đản thì chỉ đưa trai học, nó còn mấy ngày nữa mới khai giảng.

 

“Chăm chỉ học hành nhé, nghỉ hè gặp .”

 

Nguyên Đản xuống xe, ôm lấy Thiết Đản đang nhào tới, xổm xuống ngoắc tay với nó.

 

Thiết Đản hít mũi, ôm chặt lấy tay Nguyên Đản gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Đến tỉnh một chuyến, Đường Văn Sinh đương nhiên đưa Thiết Đản thăm hỏi bạn bè và lớn trong gia đình. Cậu Lưu (Tần Lưu Hải) cũng qua thăm hỏi.

 

Thiết Đản lén lấy một cái hộp nhỏ, đưa cho Quải Quải.

 

Quải Quải ngơ ngác nhận lấy. Thiết Đản nháy mắt hiệu cho cô bé mở . Quải Quải mỉm , đôi tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp, bên trong là một sợi dây chuyền vàng mặt trái tim.

 

"Đây là quà Lưu Hải gửi, dặn em rõ, tiền mua dây chuyền là do tự , động đến tiền của gia đình." Thiết Đản thành thật giải thích.

 

Mặt Quải Quải đỏ bừng, cô trả hộp quà cho Thiết Đản, nhưng nhóc lùi : "Anh Lưu Hải bảo, nếu chị Quải Quải cần thì cứ vứt , ném thẳng thùng rác ngoài cũng . Lần sẽ mua cái hơn, cần em mang về ."

 

Sao nhóc ngang bướng thế! Quải Quải thoáng giận, chiếc hộp tiếc rẻ nỡ vứt . Không là cô cảm tình với Tần Lưu Hải, chỉ là thấy hai kém vài tuổi, đối phương đủ chín chắn. Quyết định ở bên trong cảnh , dù là với cô Tần Lưu Hải, đều là quá sớm.

 

"Chị cứ nhận . Nếu thích, đợi kỳ nghỉ hè về đây, chị hãy tự tay trả ."

 

Thiết Đản khuyên.

 

Quải Quải đành cất chiếc hộp .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-461.html.]

Về đến huyện, Thiết Đản gọi điện thoại cho Tần Lưu Hải, kể chuyện hôm đó. (Tần Lưu Hải lúc điện thoại riêng).

 

"Tốt lắm, mô hình đặt đang gửi tới, em nhớ thường xuyên cổng bảo vệ hỏi xem bưu phẩm của nhé."

 

"Vâng ạ, ạ!"

 

Thiết Đản hí hửng cúp máy.

 

Sau đó nó gọi điện thoại đến ký túc xá của Nguyên Đản, hai em thủ thỉ hàn huyên một hồi lâu mới chịu cúp máy.

 

"Lần nào cũng buôn chuyện điện thoại lâu như thế." Đợi lúc Nguyên Đản cùng đến thư viện, bạn cùng phòng lườm nguýt một cái.

 

"Thằng bé em trai dính quá, chịu thôi, em trai nên ."

 

Nguyên Đản tít mắt đáp.

 

Bạn cùng phòng càng lườm dữ hơn.

 

Khi Nguyên Đản nghiệp đại học, vợ chồng Phong Ánh Nguyệt dẫn theo cả Thiết Đản tới trường , chụp một bộ ảnh kỷ niệm. Sau đó, họ lái xe đưa Nguyên Đản đến bệnh viện thành phố đăng ký nhận việc.

 

Sắp xếp việc thỏa, cả nhà mới đến nhà Liêu Thiên Cường dùng bữa. Gia đình Liêu Thiên Cường ý Nguyên Đản chuyển đến ở cùng, nhưng Nguyên Đản từ chối, rằng thuê phòng trọ chung với một bạn ngay gần bệnh viện.

 

Quả thực, phân công về cùng bệnh viện với một bạn nam học chung lớp.

 

Thiết Đản nghiêm chỉnh trải nệm cho Nguyên Đản, còn tiện tay trải thêm một cái chiếu xuống đất, bày quạt máy xong xuôi, nó đặt bức ảnh chụp cả nhà lên tủ đầu giường, lúc mới mãn nguyện ngoài. Nguyên Đản đang quét dọn bên ngoài, còn Phong Ánh Nguyệt và những khác vẫn ở nhà họ Liêu.

 

"Anh ơi, em dọn dẹp phòng đấy ." Thiết Đản khắp phòng: "Em còn thể gì nữa ạ?"

 

"Này, tắm rửa . Nhìn em mồ hôi nhễ nhại hết kìa."

 

Nguyên Đản ngẩng đầu, bảo nó.

 

"Em xem còn chỗ nào cần giúp ." Nó vứt rác, về Nguyên Đản đẩy phòng tắm.

 

Kỳ nghỉ hè năm nay, Thiết Đản về trấn, chỉ bên cạnh trai.

 

Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng ký với nó một "hiệp ước bất bình đẳng" nó mới chịu theo. Thiết Đản vô cùng ngoan ngoãn, còn thông minh.

 

Nguyên Đản là bác sĩ nội khoa thực tập, ngày nào cũng bù đầu với công việc, nhưng dù bận rộn đến mấy vẫn cố gắng dành thời gian cho em trai.

 

Hơn nữa, vì chỗ trọ gần bệnh viện, buổi trưa còn thể chạy về nhà xem em thế nào. Thiết Đản chẳng những tự nấu nướng mà còn chuẩn phần ăn cho cả Nguyên Đản và bạn cùng phòng. Điều khiến cả hai thanh niên cảm động khôn xiết.

 

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Thiết Đản rời , bạn cùng phòng vẫn kịp thích ứng nhanh như Nguyên Đản.

 

"Thằng bé , thấy căn phòng trống trải hẳn."

 

Nguyên Đản đáp, cầm bức ảnh chụp ba em, thằng nhóc Thiết Đản tinh nghịch đang giơ hai ngón tay trong ống kính, khe khẽ buông lời: "Cái thằng bé ..."

 

Sau khi Thiết Đản về đến nhà, nó òa nức nở.

 

"Sao lớn tướng thế mà còn mít ướt thế hả con?"

 

Mẹ Đường trêu nó.

 

"Cháu thấy khó chịu trong lòng." Thiết Đản dụi mắt: "Cháu cứ nghĩ trai học xong đại học sẽ về nhà, ai ngờ càng khó gặp hơn."

 

"Đợi đến khi cháu học xong đại học, trường , ông bà đây còn khó mà gặp cháu hơn nữa cơ."

 

Cha Đường xúc động cảm thán.

 

Thiết Đản ông bà, bỗng dưng cảm thấy buồn hơn. Nó lớn lên từng ngày, còn lớn thì ngày càng già . Nó nhớ trai, chẳng lẽ lớn nhớ trai ?

 

"Ăn cơm thôi!" Đường Văn Sinh gọi vọng từ nhà bếp. Thiết Đản vội vàng dậy dọn đồ ăn.

 

Phong Ánh Nguyệt và Đường , mỉm ấm áp.

Phạm Khắc Hiếu

 

 

Loading...