Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:06:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nâng lên cao 1

 

Nguyên Đản sung sướng gật đầu lia lịa, khiến Phong Ánh Nguyệt thấy cũng cảm thấy vui lây. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, hỏi han xem mấy hôm nay ở nhà chơi những gì, chuyện gì thú vị .

 

"Anh Xuyên Tử dạy con đan cào cào bằng lá, nhưng con học ." Nguyên Đản ỉu xìu.

 

"Cô út bện cho con đôi dép rơm mới, con thích lắm!" Nhắc tới chuyện , nó hưng phấn hẳn lên.

 

"Ông chú hai ông nội mắng, xong thím hai mắng nữa. Con chia kẹo cho chú ăn, chú còn bế con lên cao tít cơ đấy!" Nguyên Đản kể mà đôi mắt cứ sáng long lanh.

 

Phong Ánh Nguyệt mỉm , cứ thế nó kể lể mãi đến khi bước cổng sân. Cô bất chợt cúi , bế bổng Nguyên Đản lên một cách bất ngờ, giống như bế một đứa bé .

 

"Á!"

 

Nguyên Đản hưng phấn cảm thấy ngượng, dám giãy giụa, sợ kế đủ sức bế nổi .

 

"Tuy nâng con lên cao tít , nhưng bế thôi thì vẫn nổi chứ." Phong Ánh Nguyệt dịu dàng .

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Đản đỏ ửng lên, bên cạnh là tiếng A Tráng hò reo. Nó vùi đầu vai Ánh Nguyệt, khẽ gọi một tiếng.

 

"Mẹ..."

 

Phong Ánh Nguyệt lấy má cọ đầu nó: "Ngoan lắm."

 

Đường Văn Sinh , đón lấy Nguyên Đản từ tay cô. Cậu bé đang còn lâng lâng trong niềm hạnh phúc, cảm giác như đang bay lên cao. Nguyên Đản mở mắt , thấy Phong Ánh Nguyệt đang đối diện mỉm . Còn bản nó thì cứ thế cách mặt đất càng ngày càng xa.

 

A Tráng bên cạnh, mở to mắt, ngửa đầu lên: "Oa! Nguyên Đản ơi, em cao quá!"

 

Lúc Nguyên Đản đặt xuống, cả nó vẫn còn ngơ ngẩn.

 

"Bị choáng ?" Đường Văn Tuệ bước tới chọc chọc má nó. Nguyên Đản liền núp sát bên cạnh cô út, lén Đường Văn Sinh, mới bế nó nâng lên cao tít.

 

Đường Văn Sinh biểu lộ cảm xúc gì, lúc đang về phía kho củi. Đây là những khúc củi ngắn mà trai thứ hai chẻ sẵn, chuẩn riêng cho vợ chồng mang về gian nhà ngang huyện để đun.

 

"Con chơi với A Tráng ." Phong Ánh Nguyệt đưa tay qua xoa đầu nó.

 

Nguyên Đản nhớ tới lời kế dặn lúc nãy, bèn chạy tọt nhà, lấy một nắm kẹo bọc giấy vàng đưa cho A Tráng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-46.html.]

"Tụi chia ăn nhé." A Tráng kéo Nguyên Đản xuống thềm chia kẹo với nó. Vì tay Nguyên Đản còn nhỏ, một nắm kẹo chỉ vỏn vẹn bốn viên con con. Hai em chia , mỗi hai viên, khéo đủ.

 

Phong Ánh Nguyệt cầm một chiếc sọt lớn nhỏ, cùng Đường Văn Sinh chất củi trong. Trên miệng sọt, cô còn đặt thêm một ít rau xanh. Trong lúc họ thăm bác cả thì Đường Văn Tuệ mảnh ruộng của nhà hái rau và về tới.

 

Sau khi sắp xếp thứ xong xuôi, Phong Ánh Nguyệt đặt chiếc sọt lên yên xe đạp, lên đó, bảo Đường Văn Sinh chở một vòng để thử xem vững . Đường Văn Sinh theo. Chỉ cần cô ôm chặt lấy eo , chiếc sọt sẽ xóc nảy, như thế là khá an .

 

A Tráng về. Nguyên Đản thấy cha soạn đồ xong, chuẩn rời thì ngoan ngoãn bên cạnh cô út Văn Tuệ.

Phạm Khắc Hiếu

 

"Anh chị chậm thôi nhé, đường sá xa xôi nhớ cẩn thận." Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Đản tận cổng sân để tiễn.

 

"Anh , nhớ thưa với hộ nhé." Đường Văn Sinh dặn dò.

 

Đường Văn Tuệ gật đầu.

 

Nguyên Đản vẫy tay chào tạm biệt họ. Phong Ánh Nguyệt mỉm : "Nguyên Đản, mấy hôm nữa về thăm con nhé."

 

"Vâng ạ." Nguyên Đản nở một nụ thật tươi, rạng rỡ.

 

Ra đến đường lớn, Đường Văn Sinh tạm thời vác chiếc sọt vai, đẩy chiếc xe đạp một đoạn đến tận cửa đội sản xuất. Chỉ đến khi đoạn đường bằng phẳng hơn, mới để Phong Ánh Nguyệt đặt chiếc sọt lên yên chở cô phóng xe về huyện.

 

"Văn Sinh, đường là tới nhà ai thế?" Phong Ánh Nguyệt hỏi.

 

"Tới nhà rể cả."

 

Hai thủ thỉ vài câu chuyện vặt, chẳng mấy chốc thấy cổng lớn khu nhà ngang .

 

Đường Văn Sinh vội vàng đỗ chiếc xe đạp mà vác chiếc sọt đựng đồ lên lầu , mới xuống.

 

Niếp Niếp ngay ngưỡng cửa nhà , cất tiếng chào khi thấy Phong Ánh Nguyệt đang bận rộn xếp đống củi: "Thím ạ."

 

Phong Ánh Nguyệt ngước mặt lên đáp lời. Lúc họ về, cô thấy chị dâu Triệu đang giặt giũ ở bồn nước công cộng bên . Vì thế, Niếp Niếp chỉ ở nhà một . Tuy , cả nhà đều sinh hoạt chung một hành lang nên cũng cần lo lắng gì nhiều.

 

"Sao cháu chạy chơi cùng lũ Yến Tử ?"

 

Trẻ con ở khu nhà ngang khá đông đúc. Hiện tại, ngoài bãi đất trống , tiếng nô đùa của chúng vẫn rộn ràng.

 

Niếp Niếp bẽn lẽn cúi đầu: "Cháu chơi những trò mà các chị chơi..."

 

Phong Ánh Nguyệt bật : "Có gì mà lo. Lát nữa thím sẽ dạy cho cháu."

 

 

Loading...