Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:22:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngoại truyện: Nguyên Đản đậu Đại học (11)

 

"Thôi chuyện nữa." Nguyên Đản thấy thể tiếp nữa, vội vàng bịt miệng thằng bé : "Nhiệm vụ quan trọng nhất của bây giờ là học tập!"

 

" thế, đúng thế ạ!" Tiểu Cương Tử ở bên cạnh cũng hùa theo trả lời lớn, dù chẳng hiểu các đang về chuyện gì.

 

Yêu Muội che miệng : "Em còn bé tí thế , những chuyện thể nào phân biệt rõ ràng ."

 

"Ngay cả chuyện mà cô cũng phân biệt , thế thì cô đúng là ngốc ." Sau khi Nguyên Đản thả , Thiết Đản tỏ vẻ đắc ý.

 

Nguyên Đản thở dài: "Đi nào, chúng qua nhà bác Chương chơi thôi."

 

Vợ chồng Đường Văn Tuệ hiện đang mở tiệm bánh ngọt trong huyện. Hai một con trai bốn tuổi, tên là Tiểu Dữu Tử.

 

Mẹ Chương vốn giúp chăm sóc cháu trai ở trong huyện. Vừa đến kỳ nghỉ Tết của nhà trẻ, bà liền đưa Tiểu Dữu Tử về quê.

 

Khi nhóm Nguyên Đản đến nhà họ Chương, Tiểu Dữu Tử đang nắm tay ông nội, nằng nặc đòi qua nhà họ Đường tìm Tiểu Cương Tử chơi.

 

Thấy các còn dắt theo bò già, thằng bé lập tức buông tay ông nội, chạy ngay tới mặt con bò, sờ sờ cái đùi mập mạp của nó: "Ngưu Ngưu đến !"

 

"Tớ cũng tới ." Thiết Đản ưỡn n.g.ự.c .

 

"Tớ cũng tới !" Tiểu Cương Tử vội vàng bắt chước điệu bộ của Thiết Đản.

 

Cha Chương thấy cảnh đó thì ha hả, bảo bọn trẻ mau nhà. Con bò già buộc tạm chiếc lều tranh bên cạnh.

 

Mẹ Chương cũng vội vàng gọi gần bếp lửa để sưởi ấm.

 

Tiểu Dữu Tử lấy hết đồ ăn ngon và đồ chơi của chia cho các chị. Thằng bé là một đứa trẻ thích san sẻ.

 

Nguyên Đản cũng rút một món đồ chơi giống hệt món Tiểu Cương Tử đang đưa cho Tiểu Dữu Tử. Đôi mắt thằng bé lập tức sáng rực lên, nhận lấy món quà, đó hào hứng cùng Tiểu Cương Tử và Thiết Đản bày chơi đùa.

 

Cha Chương trò chuyện lâu với Nguyên Đản, ông đứa trẻ giờ cao ngang Đường Văn Sinh với ánh mắt an tâm: "Cháu bây giờ tiền đồ. Trong lứa tuổi của thôn , cháu là sinh viên đại học đầu tiên đấy!"

 

nhà họ Lâm trượt kỳ thi đại học, đang học . Thành tích Toán của khá, nhưng Tiếng Anh và Vật lý .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-456.html.]

 

Sau khi ở nhà họ Chương gần hai tiếng, Nguyên Đản liền dẫn theo mấy đứa em và con bò già trở về. Tiểu Dữu Tử cũng trong đội ngũ .

 

Vốn dĩ, Chương bao giờ gò bó cháu trai, chơi nhà Nguyên Đản, bà càng thấy yên tâm.

 

Phong Ánh Nguyệt và cũng về đến nhà, hiện đang quây quần sưởi ấm trong phòng bếp. Bác cả Đường cũng mặt.

 

Chú ba Đường nhà, thím ba Đường huyện đón cháu nên vẫn về tới.

 

Anh chị họ của Nguyên Đản (vợ chồng cả) giao cá nên cũng ở nhà.

 

Thấy nhóm Nguyên Đản về, Phong Ánh Nguyệt dậy ngoài. Cô đưa tay xoa xoa con bò già, dẫn nó chuồng.

 

Con bò già càng lớn càng trở nên điềm tĩnh. Có đôi khi Phong Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng phiền muộn, cô sẽ tự lái xe về quê, dắt con bò già dạo một vòng, lát tâm trạng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

Phong Ánh Nguyệt cứ cảm thấy đang "hội chứng mãn kinh" sớm. Cô cái gì cũng mắt. Cha Đường vẫn , nhưng Đường Văn Sinh thì cô bới móc ít khuyết điểm.

 

Đường Văn Sinh cũng hề giận, nếu cô yêu cầu đổi, sẽ ngay lập tức, nhưng Phong Ánh Nguyệt nhăn mặt ý, vì yêu cầu đổi về như cũ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Mỗi như , Đường Văn Sinh hỏi : "Thật sự đổi về ? Không giữ nguyên ?"

 

chỉ trong vòng hai ngày kể từ khi đổi , tật chắc chắn sẽ cô bới móc nữa.

 

Cứ vài như , Phong Ánh Nguyệt cũng cảm thấy bản bệnh, cho nên cô đành dứt khoát về quê để hít thở khí trong lành.

 

Mỗi khi Đường Văn Sinh rảnh rỗi, cô đang ở nhà quê thì sẽ đạp xe tới đón cô về.

 

Một một xe, họ chạy theo hàng một, từ từ mà về.

 

Ngày hai mươi tám tháng Chạp, A Tráng dẫn cô gái mà thương về mắt. Mấy ngày , cả ba gia đình đều đến nhà bác cả Đường để giúp trang hoàng nơi , dọn dẹp chỗ . Ngay cả việc sẽ ăn gì cũng bàn bạc và xác định nhiều từ .

 

Xuân Phân khỏi xúc động : “Năm đó em đến đây mắt cũng đúng thời điểm , cũng 'mặt trận' lớn trong nhà dọa cho giật thon thót.”

 

“Khi đó chúng đều cho rằng Văn Cường sẽ ngượng ngùng đến nỗi dám lời nào, kết quả là khá khéo ăn .” Chị dâu họ che miệng .

 

 

Loading...