Ngoại truyện: Nguyên Đản đại học 7
Ngay khi buổi huấn luyện quân sự bắt đầu sáng hôm đó, vị giáo quan oai phủ đầu cả đám tân sinh viên, là chạy vòng quanh sân hoặc hít đất.
Một bạn cùng phòng sức khỏe , ngã lăn giữa sân. Giáo quan tưởng giả vờ, định tiến đến đá. May , Nguyên Đản học vài chiêu từ Đường Văn Sinh, nhanh chóng lao lên ngăn cú đá .
Cậu vội vàng cõng bạn lên lưng, chạy thẳng về phía phòng y tế.
May mắn là đến kịp thời, bạn tụt huyết áp cộng thêm hen suyễn. Sau khi hồi phục, ba còn vẫn còn sợ hãi. Giáo quan cũng đến xin .
Và giáo quan trưởng mắng cho một trận trò.
Giờ cơm trưa, cả bốn họ chung một bàn, ăn xong thì rôm rả.
“Sức khỏe yếu sẵn, còn bệnh di truyền, nên học y. Ban đầu nhà đồng ý, đó nhịn ăn.” Cậu chỉ tay lên trời: " với , nếu cho học y thì cứ để ông trời mang lên !”
“Mẹ cuống cuồng!”
“Cha hốt hoảng!”
Hai bạn cùng phòng khác lập tức phụ họa theo.
“Thế là học y!”
Người bạn cùng phòng khanh khách.
Nguyên Đản cũng bật theo. Thật là một thú vị, thầm nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ đến Thiết Đản. Không thằng bé quậy phá , nhớ , ngoan ngoãn ăn cơm nhỉ.
Thấy ngẩn , một bạn cùng phòng hỏi: “Nhớ yêu ?”
“Nhớ em trai thôi.” Mặt Nguyên Đản đỏ ửng, vội giải thích: "Thằng bé thích theo lắm, giờ học đại học, thường xuyên về nhà , nó quen với chuyện đó .”
“Ý là trẻ con ?”
Người bạn cùng phòng thứ hai hỏi.
“Ừ.”
“Trẻ con thì mau quên lắm. Cậu ở nhà một tháng, thằng bé sẽ bạn mới, nhà nó chơi cùng, chẳng ầm lên vì nhớ .”
Lời của bạn cùng phòng thứ ba khiến Nguyên Đản đổi sắc mặt: "Thật sự là như ?”
“Ừ, ừ, hầu hết trẻ con đều như cả thôi.”
Nguyên Đản nhíu mày, suy tính: "Vậy nếu như mỗi tuần đều gửi đồ ăn ngon, đồ chơi về cho thằng bé thì ?”
“Chắc là… sẽ quên .”
Nguyên Đản tạm thời yên tâm, khẽ: “Thế thì .”
Phong Ánh Nguyệt và cả nhà ở tỉnh thăm thú đúng một tuần. Vào ngày chuẩn về, Thiết Đản đòi ghé qua tạm biệt Nguyên Đản.
Phạm Khắc Hiếu
Thế nên sáng sớm hôm đó, họ đến Đại học Y khoa.
Vị giáo quan gọi Nguyên Đản sang một bên, thông báo: "Người nhà em đến thăm, họ đang chờ ở đằng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-452.html.]
Anh đầu , thấy ông bà nội, và Thiết Đản đang đợi ở cửa căng tin. Thiết Đản vẫy tay gọi một cách cuồng nhiệt. Nguyên Đản chạy nhanh tới chỗ .
“Mới mấy ngày gặp mà đen nhẻm thế .” Mẹ Đường kéo tay Nguyên Đản, mà xót xa.
“Thế thành Hắc Đản mất .” Cha Đường đùa.
“Con cũng là Hắc Đản.” Thiết Đản sợ trai buồn nên chìa cánh tay mặt . Thằng bé vốn thích phơi nắng nên da cũng rám đen: “Da em đen giống , ạ.”
Nguyên Đản ôm lấy em, hôn lên hai má bầu bĩnh của Thiết Đản: “Hôm nay về nhà nhỉ?”
Viền mắt Thiết Đản đỏ hoe, vòng tay ôm cổ , dụi mặt đó: “Vâng.” Giọng thằng bé run run.
Phong Ánh Nguyệt và nép sang một bên các học viên huấn luyện. Thiết Đản hôn chụt lên mặt Nguyên Đản, bắt chước hành động của : “Anh ơi, mấy hôm nữa em đến thăm nhé.”
Mấy ngày nay Nguyên Đản thấy buồn , thấy phiền muộn. Trẻ con thì gì, chẳng qua là chỉ thấy trai thôi.
“Không , bận lắm. Anh nhiều sách, nhiều sách mới trở thành bác sĩ giỏi như cha . Thiết Đản cũng nhiều sách đấy nhé, em bác sĩ ?” Nguyên Đản dỗ dành em.
Anh ngoắc tay hứa với Thiết Đản, họ sẽ gặp kỳ nghỉ. Đến lúc đó, cả hai xem thành tích học kỳ của .
“Em sẽ ngoan ngoãn lời, chăm chỉ học tập, cũng thế đấy nhé.” Thiết Đản lau nước mắt vẫy tay chào tạm biệt Nguyên Đản.
“Tự chăm sóc bản nhé, nhớ nhà thì cứ gọi điện thoại về.” Phong Ánh Nguyệt dặn dò. Nguyên Đản gật đầu.
“Nếu đủ tiền tiêu ngay, để bụng đói đấy.” Mẹ Đường . Nguyên Đản gật đầu.
“Tốt lắm, ông nội tự hào về cháu.” Cha Đường giơ ngón tay cái lên.
Nguyên Đản hít sâu một , gật đầu.
Nhìn nhà khuất, ánh mắt Nguyên Đản dần nhòa . Anh lưng , hít một thật sâu, đợi cho thứ đang chực trào trong khóe mắt rút hết trong, mới chạy về phía hàng ngũ đang đợi.
Người bạn cùng phòng liếc thấy đôi mắt đỏ hoe của , hỏi nhỏ: “Họ ?”
“Đi .”
“Thằng bé ?”
Nguyên Đản nhớ , giữ thể diện cho em trai : “Không , nó dáng đàn ông lắm.”
“Thế thì mới là .” Người bạn cùng phòng thứ hai chỉ mắt : “Cậu rèn luyện bản lĩnh đàn ông của .”
“Cậu gì cơ?”
Một giọng nghiêm nghị vang lên ngay bên tai.
“ là rèn luyện bản lĩnh đàn ông... Giáo quan!”
Cả đội bên cạnh phá lên. Nguyên Đản cũng theo, ngẩng đầu lên bầu trời xanh ngắt, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng của nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thiết Đản lên xe thì cứ nức nở suốt. Cha Đường kiên nhẫn đợi thằng bé ướt hết tờ giấy đưa cho nó tờ khác. Mãi cho đến khi xe rời khỏi nội thành, Thiết Đản mới thút thít ngừng : “Cháu, cháu sẽ học hành thật chăm chỉ, hức hức hức…”
“Rồi .” Mẹ Đường tựa đầu cửa sổ xe, híp mắt đáp .
Phong Ánh Nguyệt đang lái xe, dặn: “Con xem trong túi xem quên đồ gì .”
Thiết Đản cầm tờ giấy Cha Đường đưa, lau nước mắt, mở chiếc ba lô nhỏ kiểm tra từng món quà mua cho nhà bên trong, gật đầu : “Đủ hết ạ.”