Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:22:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Lời nhắn gửi tới Quý độc giả)
Sau khi Xuyên Tử kết hôn thì càng thể chơi chung với Nguyên Đản nữa, đây là đầu tiên Nguyên Đản cảm nhận cái gì gọi là thất vọng.
“Rõ ràng vẫn là đó, nhưng cảm giác còn như . Lúc chơi đùa với còn thoải mái, cách chuyện cũng khác hẳn .”
Anh Xuyên Tử của đây đưa họ trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, hoặc là đưa họ núi để hái trái cây, lúc chuyện cũng chỉ nhắc đến việc nên chơi thế nào.
Anh Xuyên Tử của bây giờ luôn nhắc đến vợ , vợ nấu ăn mùi vị như thế nào, giặt quần áo , dù cũng chuyện liên quan đến chơi bời nữa.
“Nó trở thành chồng .” Cha Đường mỉm giải thích: “Trên vai trái thằng bé đang gánh vác trách nhiệm với cha , còn vai thì mang trách nhiệm với vợ nó. Thằng bé còn là đứa trẻ ngày nữa .”
“Vậy chúng cháu còn là trẻ con ?”
Nguyên Đản hỏi.
Phạm Khắc Hiếu
“Bác hỏi cháu.” Anh hai Đường cũng tham gia cuộc đối thoại; “Bây giờ bác với cháu sáng ngày mai sẽ đưa cháu núi hái một thứ, tối nay cháu vì chuyện mà vui mừng, mãi nhớ về nó đến mức ngủ ?”
“Có.”
Nguyên Đản gật đầu.
“ Xuyên Tử của bây giờ thì như nữa, đây chính là sự khác biệt của hai đứa. Thằng bé là lớn .”
Tần Lưu Hải xong những lời của Đường thì đột nhiên đỏ mặt hỏi: “Bác hai ơi, cháu thường xuyên mơ thấy một cô gái, như là lớn ạ?”
Nguyên Đản lập tức nhích sang bên cạnh vài bước, Phong Ánh Nguyệt thấy bật vỗ lên vai nó: “Con trốn gì chứ?”
“Cháu chịu nổi cái vẻ ngại ngùng của .”
Nguyên Đản sờ lên phần da gà cánh tay .
“Được , chừng con cũng sẽ mơ thấy vài cô gái thì .” Phong Ánh Nguyệt thầm nghĩ, Nguyên Đản trong nguyên tác ít hồng nhan tri kỷ, nhưng cuộc sống bây giờ của nó lệch khỏi quỹ đạo xa lắc. Những 'hồng nhan' , lẽ sẽ bao giờ xuất hiện nữa.
“Trong lòng con chỉ việc học thôi!”
Nguyên Đản nắm chặt tay.
Tần Lưu Hải đá một cước, hai thanh niên đuổi chạy khắp sân.
“Anh ơi!”
Thiết Đản thở hổn hển đuổi theo phía .
Tiểu Quả Tử và Tiểu Diệp Tử cũng chạy theo.
Anh hai Đường sợ Thiết Đản ngã nên cũng chạy sân canh chừng.
Phong Ánh Nguyệt đầu thấy Đường đang vá quần cho Thiết Đản nên đưa tay lấy: “Mẹ ơi, để con vá cho.”
“Già , mắt mũi cứ lèm nhèm.” Mẹ Đường dụi mắt.
“Đợi khi nào chúng lên huyện, con đưa đến khoa mắt khám thử, cho một cặp kính lão. Cả cha nữa, con cũng cho cha một cặp luôn.”
Phong Ánh Nguyệt .
“Mắt vẫn còn tinh lắm.” Giọng cha Đường sang sảng: “Thấy ? Cha còn rõ mấy con chim đang đậu sợi dây điện kìa.”
Phong Ánh Nguyệt theo hướng ngón tay ông chỉ, ba con chim sẻ đang dây điện, cô , phản bác lời của cha Đường.
“Vậy ông thử đếm xem mấy con! Coi xem mắt ông thật là tinh nào!” Mẹ Đường lớn tiếng thách thức .
Cha Đường 'hừ' một tiếng, bật dậy sân. Ông cầm lấy cây sào tre dài đang dựa tường, đưa về phía cột điện dùng sức đung đưa, miệng còn la hét vài tiếng, khiến mấy con chim sẻ đang đậu dây điện dọa sợ mà bay tán loạn.
Sau đó, ông đắc chí đầu , lớn giọng tuyên bố: “Giờ thì chẳng còn con nào hết!”
Mẹ Đường chọc bật ha ha, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường cũng theo, nhất thời trong sân đầy ắp tiếng rộn rã.
Tháng Chín mới khai giảng bao lâu thì Đường Văn Sinh nhận điện thoại của Liêu Thiên Cường. Gã bạn đang ăn lớn, chơi chứng khoán và kiếm kha khá tiền, nên rủ Đường Văn Sinh cùng đầu tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-445.html.]
Gần đây, Đường Văn Sinh cũng ít báo chí và tin tức TV, đại khái quy tắc, cũng đây là một "trò chơi" tuy rủi ro cao nhưng thu nhập cũng bội phần.
Anh vốn hứng thú với lĩnh vực nên trích một tiền tiết kiệm . lúc hai Đường và Đường Văn Cường cũng đang mặt, Đường Văn Sinh hỏi họ tham gia kiếm lời , cả hai đều lắc đầu.
Phong Ánh Nguyệt đang tham gia buổi thuyết trình dành cho giáo viên xuất sắc, đợi khi cô về đến nhà thì hai Đường sang quán .
Việc ăn của quán tệ, gần đây hai Đường cũng đến phụ giúp một tay.
Chị dâu hai Đường và cha Đường thì đưa Thiết Đản về quê.
"Sao , đồng chí Ánh Nguyệt trúng tuyển chứ?"
"Trúng tuyển ạ, tối nay mời ngoài ăn một bữa." Phong Ánh Nguyệt tươi, Đường Văn Sinh bước lên ôm lấy eo cô.
"Em vất vả ."
"Không vất vả ." Phong Ánh Nguyệt hôn lên má : "Em tắm rửa đồ xong thì chúng , báo với và Nguyên Đản một tiếng."
"Được."
Đường Văn Sinh lên lầu tìm Đường và Nguyên Đản, lúc xuống lầu thì Nguyên Đản : "Vậy con với bác hai họ một tiếng nhé?"
"Con quán nào ?"
Đường Văn Sinh hỏi.
"Biết chứ ạ, quán đó là quán thích ăn nhất mà." Nguyên Đản xong, mang giày nhanh nhảu chạy ngoài.
Sau khi khai giảng thì Tần Lưu Hải về nhà ở, vì sức khỏe của ông nội Tần lắm.
Buổi tối, Phong Ánh Nguyệt mời Đường Văn Cường và vợ chồng hai Đường cùng ăn cơm, còn uống thêm chút rượu.
Sau khi chào tạm biệt , Phong Ánh Nguyệt nắm lấy tay Đường Văn Sinh : "Thời gian trôi qua nhanh thật."
" ." Đường Văn Sinh gật đầu: "Chớp mắt chúng kết hôn mười mấy năm ."
"Em già ?"
Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu, mặt ửng đỏ hỏi.
Yết hầu Đường Văn Sinh chuyển động, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn: "Sao chứ, em già chút nào, ngược là đây vẻ tiều tụy hơn nhiều."
Làm bác sĩ, lúc dù là ngày nghỉ nhưng nửa đêm cũng sẽ chạy đến bệnh viện vì ca phẫu thuật cấp cứu.
"Em thấy ."
Nguyên Đản hai cứ khen tới khen lui thì đỡ lấy tay Đường : "Cha và cháu vẫn cứ dính như sam thế."
"Tình cảm của hai đứa nó giờ vẫn , cháu cũng sẽ gặp một dính lấy cháu như thôi."
Mẹ Đường híp mắt .
Anh hai Đường và Đường Văn Cường ngủ ở quán , cho nên về nhà. Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ai nấy tắm rửa xong thì về phòng ngủ.
"Văn Sinh."
Phong Ánh Nguyệt trong lòng Đường Văn Sinh, một vài sợi tóc còn ẩm rơi lên khiến ngứa ngáy.
"Hửm?"
"Thật sự em yêu ."
Vốn dĩ Phong Ánh Nguyệt chút men say nên mới đùa với vài câu, lúc cả cô còn sức lực, đầu óc như đống hồ dính nhớp, bản đang gì cũng rõ.
"Anh ." Đường Văn Sinh ôm cô chặt hơn: "Anh cũng yêu em."
Ánh trăng rọi xuyên qua rèm cửa, dùng ánh sáng vô hình trói buộc hai đang dựa , dường như thứ gì thể tách họ .
HẾT CHÍNH VĂN
Từ