Oa oa oa oa 3
Mãi cho đến mười hai giờ đêm, hai gia đình các bác cũng về nhà.
Bọn họ cũng xách bếp lò về, còn sáng mai lấy.
Trên đường về, Yêu Muội tỉnh giấc khi A Tráng cõng lưng. Con bé liên tục kêu đói, vì thế khi về đến nhà, Bác gái cả liền nấu bánh trôi nước, cả nhà quây quần ăn cùng .
Bên , Phong Ánh Nguyệt và cũng sủi cảo để ăn khuya, còn gia đình chú ba Đường về đến nhà thì nấu mì sợi.
Sau khi ăn bữa khuya và vệ sinh cá nhân xong xuôi, liền về phòng nghỉ ngơi.
Thiết Đản vợ chồng hai Đường bế . Phong Ánh Nguyệt gọn trong lồng n.g.ự.c Đường Văn Sinh, lắng tiếng gió lạnh rít qua khe cửa sổ.
"Năm nay tuyết rơi muộn nhưng rơi dày."
" ." Đường Văn Sinh gật đầu: "Ngày mai đường chắc chắn trơn trợt và nhiều tuyết. Em cần nhà bà tổ ."
Hàng năm, đều đến nhà bà tổ thắp hương cúng bái, đó dọn dẹp. Đến mùng tám thì con gái và con rể của bà tổ cũng về đây, cũng cần gì nhiều mà chỉ đến thăm mộ bà tổ thôi.
"Chúng cùng ." Phong Ánh Nguyệt vùi đầu hõm cổ : "Em cùng ."
Đường Văn Sinh khẽ, ôm chặt lấy cô: "Được thôi."
Thiết Đản dậy sớm. Thằng bé cựa quậy, vợ chồng hai Đường choàng tỉnh.
"Oa oa!"
Thiết Đản ré lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-436.html.]
"Mặc quần áo con, mặc xong thì tìm Nguyên Đản." Chị dâu hai Đường vội vàng nhét chiếc áo nhỏ, cái quần bông của thằng bé trong chăn để ủ ấm. Nhân lúc đó, hai Đường khéo léo trêu đùa Thiết Đản, đ.á.n.h lạc hướng thằng bé. Đợi đến khi quần áo còn lạnh nữa, hai vợ chồng nhanh chóng chia , một mặc áo, một mặc quần cho đứa nhỏ.
Phạm Khắc Hiếu
Khi Nguyên Đản bế Thiết Đản phòng , thằng bé mặc quần áo bông dày cộp, tròn xoe như một trái bóng di động, chỉ khác là nó thêm cái đầu tròn tròn.
"Ôi, Thiết Đản của đáng yêu quá." Nguyên Đản bật khúc khích, bế em đặt lên giường. Sau khi mặc chỉnh tề quần áo của , bế thằng bé ngoài.
Thiết Đản chẳng chịu yên trong vòng tay , nó chỉ trèo xuống đất. Cứ thế, tiếng động Phong Ánh Nguyệt và cũng đ.á.n.h thức.
"Thằng cu nghịch ngợm ." Phong Ánh Nguyệt bước khỏi phòng thấy Thiết Đản đang cố gắng lắc lư , nằng nặc đòi sân. Nguyên Đản cố gắng dỗ dành em: "Bên ngoài con hổ to lắm, nó chuyên môn hù dọa mấy đứa trẻ lời như em đó."
"Oa oa!"
Thiết Đản chẳng hề sợ hãi, cái tay mũm mĩm vẫn khăng khăng chỉ sân. Tuyết trong sân mới hai Đường quét dọn sạch, nhưng nóc nhà và vách tường vẫn phủ một màu trắng xóa. Thằng bé tò mò sờ tuyết, chọi tuyết.
Lúc Đường Văn Sinh bước , Thiết Đản vẫn còn đang loạn. Anh chậm rãi bước tới mặt thằng bé. Thiết Đản kêu ré lên. Đường Văn Sinh liền đưa tay vỗ nhẹ vai Nguyên Đản.
Nguyên Đản hiểu ý cha rõ, ngay lập tức bật dậy và kêu lên một tiếng đau đớn, khiến Thiết Đản đang ở trong lòng giật thon thót.
Sau vài diễn cảnh như thế, Thiết Đản hiểu: nếu nó ngoài chơi, trai sẽ đánh. Bởi , nó còn quấy nữa. Khi Đường Văn Sinh giơ tay bộ "đánh" Nguyên Đản, một bàn tay mũm mĩm duỗi , cố gắng ngăn bàn tay to lớn của cha.
Nguyên Đản nghiêng đầu thấy hành động đó, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cậu liền : "Thiết Đản, dẫn em bếp nướng khoai lang, khoai tây ăn nhé."
Dứt lời, bế ngay em trai gian bếp.
"Ăn sáng xong hẵng ." Cha Đường cả nhà định sang thăm bà tổ nên ông chắp tay lưng dặn dò.
Đường Văn Sinh gật đầu. Anh cùng Phong Ánh Nguyệt rửa mặt, khi dùng bữa sáng xong, hai mới bộ sang nhà bà tổ.
Anh hai Đường bật chiếc TV lên xem tin tức. Chẳng mấy chốc, nhà bác cả Đường và nhà chú ba Đường cũng kéo đến. Hôm nay tuyết rơi quá dày, quyết định ngoài chúc tết nữa, chỉ quây quần ở đây. Đến giữa trưa, vợ chồng Phong Ánh Nguyệt và vợ chồng Đường Văn Tuệ mới lượt cáo biệt về.