Mời Quý độc giả tiếp. Cậu Cả (2)
Ở nhà hai ngày, đến ngày thứ ba, khi ăn sáng và cho gia cầm ăn uống xong xuôi, cả nhà mới đến nhà cả.
Cha Đường lái xe bò chở theo Phong Ánh Nguyệt, Nguyên Đản và Thiết Đản, còn Đường Văn Sinh thì chạy xe máy phía .
Sau khi đến nhà cả mới bệnh tình của ông nghiêm trọng đến cỡ nào.
Ông gầy gò đến mức giường chỉ thấy như bộ xương phủ lớp chăn bông mỏng.
"Bệnh phổi." Anh họ cả vuốt mặt, đôi mắt đỏ hoe: "Anh đưa cha lên bệnh viện huyện khám, họ tiền cũng cứu , chỉ thể cầm cự thêm chừng hai tháng nữa thôi. Mới viện một ngày mà cha một mực đòi về, hiểu ông tiếc tiền cho em."
Nhà đông con đông cháu, cả bệnh của ông thể nào chữa , thà để dành tiền đó cho con cháu còn hơn.
Không khí trong nhà mấy ngày nay nặng nề, cả để bọn họ cho mấy dì , sợ lo lắng.
Bữa , họ cả đến tiệm t.h.u.ố.c để mua thuốc, ngoài gặp Đường. Bà hỏi mua t.h.u.ố.c cho ai, họ cả thể kìm nén nên đỏ cả mắt, nhưng dám sự thật cho Đường , dù mấy năm nay, cơ thể bà chỉ mới hồi phục hơn một chút.
Vì thế, họ cả chỉ cả bệnh nên mua t.h.u.ố.c cho cả.
Không ngờ rằng cả nhà Đường Văn Sinh đến thăm cả, vì thế chuyện giấu cũng giấu .
Đường Văn Sinh hiếm hoi lắm mới nhận điếu t.h.u.ố.c lá mà họ cả đưa, ngoài sân rít xong một t.h.u.ố.c , với : "Anh cần em gì, cứ mở lời."
"Nghe lời từ chú, mừng hơn bất cứ chuyện gì!"
Anh họ cả vỗ mạnh vai .
nếu gì thì thể nghĩ cả.
Với tình hình sức khỏe hiện giờ của cả, kèm theo chứng say xe, thể di chuyển , đưa ông tận hưởng tuổi già cũng là điều thể.
Cha Đường từ trong phòng cả: "Cậu cả mấy đứa chỉ gặp cả nhà đông đủ."
Nếu con cháu tụ họp về nhà đông đủ lúc thì dễ chút nào, vì hầu hết các thanh niên đều ngoài kiếm kế sinh nhai. Vì , việc cần là thông báo cho tin tức .
Đường Văn Tuệ gắp mấy chiếc bánh mì gối nướng vàng ươm khỏi lò, bà chủ tiệm vội vã chỉ tay chiếc điện thoại bàn: "Này cô Tuệ, đây mau, điện thoại gọi cho cô đấy, bảo là ba cô gọi."
"Anh ba?"
Đường Văn Tuệ đặt khay bánh mì xuống và điện thoại. Sau khi xong lời dặn dò đầu dây bên , mắt cô lập tức đỏ hoe.
"Vâng, em hiểu ."
"Trong nhà xảy chuyện gì ?"
Sau khi thấy cô cúp điện thoại lẳng lặng lau nước mắt, bà chủ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-432.html.]
"Cậu cả của em... đang lâm nguy." Đường Văn Tuệ cố kìm nén tiếng nấc nghẹn, đôi mắt ứa lệ: "Em về nhà ngay, gặp cuối."
Cô vội vàng bước nhà kho, che miệng , hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài má.
Mẹ Đường lặng thinh chiếc ghế gỗ, đôi mắt dõi theo Đường Văn Sinh đang tất tả gọi điện báo tin cho từng .
Phong Ánh Nguyệt vội vã mang chiếc áo khoác bông đến, nhẹ nhàng phủ lên vai : "Mẹ ơi..."
"Mẹ , cũng từng tuổi , còn chuyện gì trải qua chứ."
Mẹ Đường thở dài một dài, mất một lúc lâu mới thốt một câu như thế.
Sau khi Đường Văn Sinh gọi điện đến chỗ Chị cả Đường, rốt cuộc cũng thông báo hết cho bộ trong gia đình.
Anh xoa xoa ấn đường, đầu thấy Mẹ Đường đang suy nghĩ thất thần. Anh liền dậy, cùng Phong Ánh Nguyệt xuống bên cạnh bà.
"Hay là cứ dọn sang nhà cả ở luôn một thời gian?"
Đường Văn Sinh hạ giọng đề nghị.
"Còn trong nhà thì ?"
"Chuyện trong nhà cần lo lắng." Phong Ánh Nguyệt nắm bàn tay lạnh lẽo của bà, an ủi: "Mẹ hãy dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh cả."
"Được ."
Không chỉ Mẹ Đường, hai dì khác của cô cũng thu xếp đồ đạc, đưa cháu nhỏ cần chăm sóc đến nhà cả để túc trực. Ngay cả mấy chị dâu họ, vốn , cũng im lặng dám phản đối nửa lời.
Cậu cả vốn là cha chồng ác độc gì, ông đối xử với cô và cả bọn nhỏ , dù chị dâu độc mồm độc miệng thì trong lòng cô cũng hiểu rõ điều đó.
Khi cả còn nhiều thời gian thì cô cũng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Về phần Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, khi nào rảnh rỗi thì họ sẽ đến thăm nom nhà cả.
Chị cả Đường và những khác cũng như thế, đến phụ giúp.
Vào đầu tháng mười một, Đường Văn Tuệ và những thanh niên khác đang việc ở ngoài đều gọi về nhà.
Phạm Khắc Hiếu
Cả nhà chọn một ngày quây quần bên nhà cả, cũng một bàn tiệc sum vầy thật ấm cúng.
Cậu cả mặc bộ quần áo tề chỉnh mới tinh và đôi giày vải mềm do con cháu mua tặng khi về quê, thư thái chiếc xe lăn, họ cả đẩy đến vị trí chủ tọa ngay giữa sân.
Ông ho khan vài tiếng, mấy cái bàn đầy ắp trong sân, hiền từ : "Mọi cứ ăn uống thật vui vẻ, thật to nhé."
Ông chỉ duy nhất một câu như thế.