Mời Quý độc giả tiếp.
Phân nhà 4
Mấy cha Tần những ngăn cản mà còn hớn hở giúp con trai mang đồ, thậm chí ông nội Tần còn vác tới hẳn một trăm cân gạo. Việc Đường vui, kiên quyết bắt ông xách về.
“Lần đừng thế nữa. Gạo ăn ngon lắm, ông mang đến đây là để nếm thử, chứ để giao tiền ăn của Lưu Hải.”
Ông thế , Phong Ánh Nguyệt đành nhận .
Nguyên Đản và Tần Lưu Hải mười hai tuổi, coi như lớn, thể tự đạp xe đạp học. Đường Văn Sinh dẫn hai đứa đến tiệm xe chọn hai chiếc xe đạp, nhưng Tần Lưu Hải chọn chiếc riêng.
“Cậu đèo cháu.” Tần Lưu Hải chỉ Nguyên Đản.
Nguyên Đản thẳng , dáng lớn: "Cha, cha cứ lời , con sẽ đèo học và lúc về nhà."
“Được, các con cứ thử một tuần xem .” Đường Văn Sinh gật đầu, hề ép buộc.
Kết quả là hai tên nhóc vui mừng khôn xiết, cứ thế sáng đèo tớ, chiều tớ đèo , vô cùng hớn hở.
Cha Tần lái xe gặp hai nhóc , chỉ thấy chúng đùa rôm rả đường về nhà, đặc biệt là Tần Lưu Hải, cái vẻ tinh quái, hoạt bát đó ông từng thấy khi nó còn ở nhà.
Đến mức cha Tần dám phiền đến chúng, chỉ lặng lẽ theo phía một đoạn. Về nhà ông vẫn còn thấy ngỡ ngàng, bèn kể chuyện với Tần.
Mẹ Tần cảm thấy đây là chuyện : "Điều chứng tỏ Lưu Hải chơi với Nguyên Đản vui vẻ, thoải mái và thả lỏng. Nói một cách đơn giản là nó buông bỏ cái tính khép kín của ."
Tuy nhiên, dù Tần Lưu Hải buông thả bản chất tự nhiên, nhưng mỗi tối Đường Văn Sinh hoặc Phong Ánh Nguyệt kiểm tra bài tập tiếng Anh thì bé ngập ngừng, lúng túng.
Vốn dĩ bé tật lắp, ngay cả bài Văn lắp ba lắp bắp cũng còn xong , nhưng tới tiếng Anh thì đầu lưỡi cứ như thắt nút , cà lăm đến mức rõ đang từ gì nữa.
Thế là Phong Ánh Nguyệt dành buổi sáng sớm và buổi tối để luyện cho bé lớn tiếng chậm từng từ tiếng Anh. Nguyên Đản cũng học cùng bé, hai đứa sách sân thượng, như sẽ ảnh hưởng đến ai.
Trừ khi nhóc La Đại Cường, con trai út nhà hàng xóm, cũng cố tình lên sân thượng để sách.
La Đại Cường là con trai nhỏ của La, năm nay đang học lớp tám cấp hai.
Thành tích của nhóc mấy khá khẩm, ham chơi. Đối với một đứa học dốt như , mỗi ngày sáng sớm chỉ thấy nhà bên cạnh truyền đến tiếng sách, mỗi bài kiểm tra tiếng Anh đội sổ đều là chuyện vô cùng thống khổ!
Thế nên mấy Phong Ánh Nguyệt thỉnh thoảng thấy tiếng Nguyên Đản cãi ở lầu.
Tần Lưu Hải mắng c.h.ử.i hăng hơn, còn mắng bằng tiếng Anh. Mặc dù bé lắp, nhưng chẳng hiểu gì hết! Điều La Đại Cường vô cùng uất ức, đồng thời càng thêm tức giận.
Bà nội La thấy tiếng động lầu thì lên xem, thấy nhà đối diện dùng ngoại ngữ mắng , còn cháu trai nhà chỉ giận sôi lên, đành dỗ dành: “Cháu chỉ cần chuyên tâm sách, học thật giỏi, chẳng sẽ mắng chúng nó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-415.html.]
Thế là La Đại Cường quyết định dốc lòng học tiếng Anh, đó sẽ dùng tiếng Anh để mắng trả.
quyết tâm học hành , khi nhóc đến trường lập tức biến mất còn một chút. Cậu ngủ gật trong lớp, liền giáo viên gọi tên lên phía giảng.
Vợ chồng La cũng chuyện , nhưng họ trách cứ Nguyên Đản, mà cũng giống bà nội La, dùng việc để khích lệ con trai chuyên tâm học hành, sẽ vốn để đáp trả .
La Đại Cường , bèn đành bỏ cuộc, tối đến xuống lầu ngủ.
Hôm , khi Nguyên Đản và Tần Lưu Hải lên sân thượng tập , còn cố ý hạ thấp giọng một chút, dù thì cũng là do bọn chúng ồn . Kết quả liên tục mấy ngày cũng thấy bóng dáng La Đại Cường.
Mãi đến khi Đường tán gẫu với bà nội La, về kể rằng La Đại Cường chuyển hẳn xuống lầu ngủ, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải mới ngớ .
Phong Ánh Nguyệt , đặt Thiết Đản lên chiếc ghế nhỏ dành cho em bé: "Không mút tay nữa nhé."
“Mẹ cứ yên tâm, con trông em cho.” Nguyên Đản lập tức .
Thiết Đản đưa nắm tay lên Nguyên Đản bắt lấy: "Không mút tay, mút tay răng sẽ đó."
Tần Lưu Hải tưởng thật: "Thật ?” Nguyên Đản nháy mắt hiệu với bé một cái, Tần Lưu Hải mới hiểu ý, "" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Phạm Khắc Hiếu
Sau một thời gian, Triệu Thiên mời họ đến ăn cơm tiệc mừng. Hóa thăng chức, hiện tại đưa cả nhà chuyển đến khu tập thể mới bên nhà máy sản xuất giấy. Căn nhà bây giờ là loại ba phòng ngủ, cả nhà ở thoải mái.
Vợ chồng Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản cùng. Thiết Đản còn đang trong thời kỳ ăn dặm, dứt sữa lâu, nên tiện mang theo cũng .
Niếp Niếp giờ là cô bé lớn, giúp cha lo chuyện cơm nước, mấy đứa em trai cũng hiểu chuyện.
Ngoài gia đình Phong Ánh Nguyệt, còn các đồng nghiệp cũ ở Nhà máy Giấy cũng đến. Nhờ , Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh hề thấy lạc lõng, họ vui vẻ trò chuyện với những bạn cũ ngày nào.
Chú Điền nghỉ hưu, còn Thím Điền vẫn ở trong khu ký túc xá lớn. Cuộc sống giờ đây thật an nhàn, thoải mái.
Đang trò chuyện rôm rả, họ nhắc đến Thím Lý hà tiện ngày .
“Bà bệnh nặng, căn phòng tập thể ở khu nhà ngang bán sạch để lấy tiền chữa trị.” Thím Điền thở dài: "Bà tiết kiệm cả đời, kết quả hưởng phúc, trái còn mang một bệnh tật."
“Đồng chí Tiểu Đường ở bệnh viện, chẳng lẽ chuyện ?” Chị dâu Trương ngạc nhiên hỏi.
Đường Văn Sinh đáp: “ công tác ở khoa Chỉnh hình, cũng gặp Thím Lý bao giờ.”
“Ôi chao, chị ư? Bà con rể đưa đến bệnh viện tuyến chữa trị, ở đây bọn chữa .”
“Thế , quả thật .”