Đánh (5)
Nửa tháng , cha Tần dẫn theo Đường Văn Sinh trở về thăm, liền phát hiện Tần Lưu Hải rám nắng hơn , cũng rắn rỏi và cao lớn hơn thấy rõ!
Cha Tần bảo Tần Lưu Hải gần để đo chiều cao: "Đã cao hơn nhỉ!"
"Quả thực là cao hơn hẳn đấy." Đường Văn Sinh gật đầu.
Còn Phong Ánh Nguyệt và những khác, ngày nào cũng gặp Tần Lưu Hải nên họ thấy sự khác biệt rõ rệt nào.
Phong Ánh Nguyệt dựa cửa ăn trái lê núi. Dạo trời quá oi bức, ban ngày cô chẳng bước chân khỏi nhà, nhưng chị dâu hai Đường nhớ rõ lời dặn dò của ba, nên mỗi sáng sớm và chạng vạng tối đều kéo Phong Ánh Nguyệt ngoài tản bộ.
"Lại đây, đây, mau mang cái ."
Cha Tần mỉm chào hỏi hai Đường và những khác, ông mở cửa xe bảo bọn họ lấy chiếc quạt máy .
Chiếc quạt máy màu đen cao gần nửa , trông thô kệch nhưng chất lượng miễn chê.
"Nhà nếu bán cũng chẳng bao nhiêu tiền, chi bằng tặng luôn cho cả nhà dùng chung."
Cha Tần hào phóng .
Vì thế, bữa cơm trưa hôm đó, đều mát mẻ, ăn canh cũng còn quá nóng như khi nữa.
"Ký túc xá cũng quạt máy, tính mua nhưng nhà họ Tần nhất quyết chịu lấy tiền, nên mới định nhờ chú Đỗ mua giùm. Không ngờ hôm nay gặp , ông tặng cho một chiếc lớn như ."
Cặp vợ chồng trẻ khi ăn cơm xong liền ngoài tản bộ và trò chuyện.
Sau khi tán gẫu về một vài chuyện vụn vặt, hai liền về chuyện ở cữ.
"Ý của cha là em về quê ở cữ. Trong nhà nuôi nhiều gà như , hơn nữa phòng ốc rộng rãi, ngoài sân một chút thì cơ thể cũng sẽ thoải mái hơn phần nào. Anh cũng nghĩ em nên ở nhà (ở quê) sẽ hơn là ở trong ký túc xá chật chội."
Phong Ánh Nguyệt Đường Văn Sinh: " nếu như thì sẽ thể ngày nào cũng trông thấy em và con."
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-398.html.]
Tuy Đường Văn Sinh cũng chút nỡ, nhưng vẫn đồng ý với ý định của cha : "Ở quê sẽ thoải mái hơn, khi nào rảnh thì sẽ trở về thăm hai con."
So với việc mỗi ngày thể thấy vợ con, càng để cho Phong Ánh Nguyệt và đứa con sắp sinh của chăm sóc nhất.
Vì thế, chuyện ở cữ cứ như mà quyết định.
Không hiểu bằng cách nào mà bên phía nhà họ Phong tin cô sắp sinh, thế là Phong và chị dâu Phong liền tới nhà họ Đường rằng thể chăm sóc cho cô.
Phong Ánh Nguyệt lạnh lùng họ: "Không cần."
Phạm Khắc Hiếu
" hiểu thành ý của chị sui, nhưng chị cứ yên tâm. Nhà chúng cái gì thì thiếu, chứ thì thiếu, vì thể đảm bảo sẽ chăm sóc Ánh Nguyệt và đứa trẻ ngày càng trắng trẻo, mập mạp."
Dĩ nhiên là Đường che chở Phong Ánh Nguyệt.
" ." Chị dâu hai Đường tỏ vẻ đầy kiêu ngạo : "Cháu chăm nhiều ở cữ , sẽ xảy vấn đề gì ."
"Cô từng con thì cái gì mà !"
Chị dâu Phong liếc xéo một cái, đáp trả ngay. Cô mới là chị dâu ruột của Phong Ánh Nguyệt, mà còn cướp công việc của cô .
Lời khiến sắc mặt của chị dâu hai Đường tái . Mẹ Đường còn kịp mắng c.h.ử.i thì Phong Ánh Nguyệt mặt lạnh như tiền, tiện tay vớ ngay chiếc đòn gánh dựa ở tường mà vụt tới tấp, đ.á.n.h cho hai họ cuống cuồng chạy tháo . Chị dâu Phong dính mấy cú đau điếng, toáng lên.
"Cút ngay!"
Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt vì tức giận, chĩa cây về phía họ mắng mỏ: "Mấy quên hết những lời hồi ? Mấy lấy hết tiền, hết cả của hồi môn của , đổi là từ nay về tuyệt đối còn quan hệ gì với Phong Ánh Nguyệt ! Giờ còn mặt mũi ư?"
Mấy thím ba Đường thấy động tĩnh đều xem coi chuyện gì, liền thấy Phong Ánh Nguyệt đang tức đến phát run. Bác cả gái vội kéo cô đến nhà : "Cháu đừng vì hai đó mà tức giận, mau nhà bật quạt máy hóng gió một chút cho hạ hỏa."
Mẹ Đường và chị dâu hai Đường khi hồn thì giận tím mặt, một cầm chiếc đòn gánh PNY bỏ xuống, một vớ chiếc chổi chà quét sân. Cả hai hợp lực với chị dâu họ và Xuân Phân, đ.á.n.h chửi, thẳng tay tống cổ hai con nhà chạy thẳng một mạch khỏi đội sản xuất.
Họ mắng c.h.ử.i thậm tệ. Ai nấy trong đội sản xuất đều rõ mười mươi, nhà họ Phong mấy năm nay chẳng thèm mặt con gái ruột. Nay tin cô sắp sinh nở còn mò đến kiếm chuyện, rõ là lòng , đáng đời nhà họ Đường đ.á.n.h đuổi.
Cha Đường và hai Đường đang ở đỉnh núi nuôi gà, bận bịu xúc phân gà cho mấy bà con tới đây xin phân bón. Còn Nguyên Đản và Tần Lưu Hải vui vẻ nhặt trứng gà ở khắp nơi, bỗng thấy A Tráng hốt hoảng chạy tới.
Vừa chạy kêu hai, bảo họ mau chóng về nhà.