Mẹ Đường bèn kéo ông về phía của đám Phong Ánh Nguyệt, khẽ : "Cũng thể là đôi tất mà cô dùng lửa hơ là bông thật, nhưng những đôi còn thì ."
Mắt bà cũng tinh lắm chứ.
Nguyên Đản và Tần Lưu Hải cùng vài bạn học nữa dạo loanh quanh, theo lớn. Phong Ánh Nguyệt thấy vài thứ đồ chơi ho cũng sắm sửa cho bọn chúng. Trẻ con tiền tiêu vặt, nếu cảm thấy thích thứ gì thì sẽ tự mua thôi.
Cả đoàn dạo quanh khu phố buôn bán hai vòng, cuối cùng dù thỏa mãn nhưng vẫn quyết định trở về nhà.
Buổi trưa họ ăn lẩu, tiện lợi ngon miệng.
Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đều ăn cay, cho nên cũng cần chuẩn nồi riêng cho chúng. Sau khi ăn xong, cả đầu đầy mồ hôi nhưng trong vô cùng sảng khoái.
Chỉ là mùi lẩu ở trong phòng chút nồng nặc.
Đường Văn Sinh mở cửa sổ ban công cùng với cửa sổ phòng bếp, mở cả cửa chính để thông gió.
Sau khi ăn xong, hai cửa phòng đều đóng cẩn thận, nên một lúc thông gió, trong phòng cũng còn mùi gì bám víu nữa.
"Được , nên bài tập thôi. Vẫn là quy tắc cũ, tự , nếu thì hai đứa thể cùng thảo luận, cuối cùng thì mới đến hỏi cha .”
Phong Ánh Nguyệt đặt chiếc bếp lò than nhỏ xuống bên bàn, để khi bọn chúng bài tập thì lạnh chân.
"Vâng ạ!"
Tần Lưu Hải lớn tiếng đáp lời.
Tên nhóc dáng lớn lắm. Lúc mới quen Nguyên Đản, nó chỉ cao đến tai Nguyên Đản. Bây giờ Nguyên Đản cao hơn một cái đầu , Tần Lưu Hải chỉ cao đến vai nó, xem mấy tháng nay đều lớn thêm chút nào.
Mẹ Tần cũng vì chuyện mà lo lắng, thế là bèn tìm thời gian rảnh đưa Tần Lưu Hải đến bệnh viện huyện gọi điện nhờ bác sĩ Bạch khám giúp.
Bác sĩ Bạch sờ phần đầu của bé : "Không vấn đề gì lớn, chịu khó ăn nhiều thịt, bổ sung dinh dưỡng . Đến khi đúng tuổi dậy thì thì xương của cháu sẽ phát triển lên nhanh thôi."
Sau khi Đường Văn Sinh kiểm tra trong phòng xong, đúng lúc gặp Tần đang dẫn theo Tần Lưu Hải chuẩn rời khỏi bệnh viện. Tần Lưu Hải thấy Đường Văn Sinh bèn chạy ào tới bên cạnh : "Chú ơi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-385.html.]
"Ơi," Đường Văn Sinh xoa đầu bé.
Mẹ Tần thấy thì sang chào hỏi. Bởi vì Đường Văn Sinh đang trong giờ , nên bọn họ cũng quấy rầy thêm nhiều nữa.
Lúc Đường Văn Sinh tan , trở về nhà bèn kể với Phong Ánh Nguyệt chuyện : "Anh gặp họ ở bệnh viện . Thầy Bạch cũng bọn quen nên mới là họ đến khám về sự phát triển của xương."
"Thầy xương đầu thằng bé chút nhỏ, nhưng mà vì là con trai, đến một độ tuổi nhất định thì sẽ phát triển đặc biệt nhanh thôi."
Phong Ánh Nguyệt liền nghĩ tới một học sinh nam trong lớp . Lúc mới nhập học, nó cũng chỉ cao hơn 1m5, nhưng hơn nửa học kỳ thì vụt cao hơn 1m7 .
" ." Đường Văn Sinh gật đầu, cũng giúp cô đặt bếp lò than xuống gầm bàn để cô dễ dàng chấm bài, đó còn cẩn thận đóng cửa phòng , tránh tiếng ồn của bọn trẻ phiền đến cô.
Anh cũng nấu cơm giúp Đường. Mẹ Đường sợ vướng chân vướng tay nên mới : "Con việc gì thì mang giấy vụn ở sân thượng ngoài bán ."
Đối diện nhà họ một cửa hàng thu mua đồng nát. Đường Văn Sinh bèn tìm hết các loại giấy, bìa cứng trong nhà buộc gọn gàng, mang sang bên đó bán tám hào.
Ngửi thấy mùi gà nướng thơm lừng từ nhà bên cạnh, bụng cũng rục rịch mua một con về nhà. vì Đường đang cơm tối , nếu mua một con gà nướng về lúc thì đến tám chín phần mười là sẽ mắng mất.
Mà Triệu Thiên lúc ngang qua, Đường Văn Sinh giữ : "Lâu lắm chúng cùng ăn bữa cơm nào, thôi, hôm nay mời ăn gà nướng."
Phạm Khắc Hiếu
Vậy là chuyện mua gà nướng trở nên hợp tình hợp lý hơn bao giờ hết.
Triệu Thiên nghĩ tới họ gặp tình cờ như : "Bình thường đường phía vườn lê thôi, hôm nay giúp đưa đồ nên mới hướng , ngờ gặp ở đây."
"Dù thì cũng là duyên trùng hợp." Nhắc đến gà nướng là tâm trạng của Đường Văn Sinh vui vẻ hơn nhiều: "Trong nhà rượu, uống với vài ly nhé?"
"Được thôi."
Triệu Thiên xung quanh, đó quan tâm đến việc Đường Văn Sinh phản đối mà mua một túi quýt.
Không thể tay đến nhà khác , hồi khi nhà họ còn gần thì thể tặc lưỡi bỏ qua, nhưng hiện tại thì tiện như .
Quả nhiên, thấy Triệu Thiên đến, lướt qua Đường Văn Sinh đang cầm túi gà nướng, Đường cũng gì nữa. Ngược là Phong Ánh Nguyệt vài nhưng chỉ im lặng. Đường Văn Sinh cũng ngầm hiểu, đáp ánh mắt của cô.