Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 376

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:19:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tần Lưu Hải 2

 

Khi mà bọn nó đến nhà bếp, chị dâu họ liếc A Tráng đang căng thẳng một cái, đó bảo bọn nó xuống.

 

A Tráng dám , cái m.ô.n.g của vẫn còn đau lắm, như vẫn hơn.

 

Tiểu Lỗi Tử thấy chị về, vội vàng buông tỏi xuống, chạy nắm tay Yêu Muội, toe toét. Yêu Muội dáng chị cả, lấy chiếc khăn tay trong túi , cẩn thận lau quanh mép cho Lỗi Tử, nhét chiếc khăn túi nó.

 

“Vậy thì thím tiếp nhé, cánh rừng hôm qua bọn cháu , đây gọi là núi Tiểu Nhi, những đứa trẻ yểu mệnh, kịp lớn lên, đều chôn cất ở nơi đó.”

 

Đối với Nguyên Đản và lũ trẻ, câu chuyện rờn rợn khơi gợi sự tò mò. Bởi lẽ hôm qua lúc bọn chúng mải mê hái lê trong núi, chẳng đứa nào thấy gì đáng sợ.

 

“Con thấy nấm mồ nào cả.”

 

A Tráng lí nhí.

 

“Thôi chuyện qua .” Mẹ Đường thở dài: “Dù thì các cháu nhớ, một thì bén mảng rừng nữa. Muốn thì lớn cùng, nhớ ?”

 

thế. Nếu con thấy m.ô.n.g đủ đau, ngại cho con một trận nữa đấy!”

 

Chị dâu cả hừ lạnh, câu lập tức khiến A Tráng rụt cổ .

 

“Nguyên Đản, mang nước mát đồng !”

 

Khoảng mười giờ sáng, Xuân Phân thấy ấm nguội, vội vàng đổ thảo mộc chiếc bình tích lớn, lấy thêm vài cái bát. Cô xếp tất cả chiếc giỏ mây nhỏ dùng để gánh đồng, đoạn gọi Nguyên Đản đang chuyện gì đó với A Tráng ở gian nhà chính.

 

“Con đây!”

 

Nguyên Đản chạy tới, đeo giỏ lên lưng lon ton cửa. A Tráng thoạt đầu cũng theo, nhưng nhấc chân lên, cảm giác đau ê ẩm m.ô.n.g kéo , đành Nguyên Đản và Yêu Muội khuất dần.

 

“Anh.”

 

Tiểu Lỗi Tử ôm chặt lấy chân , bàn tay nhỏ vô tình chạm đúng chỗ đòn, A Tráng bỗng nhiên kêu oai oái.

 

Mấy đang trong bếp thấy thì bật rộ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-376.html.]

 

Phong Ánh Nguyệt bãi cỏ thưởng thức thảo mộc, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Ngồi bên cạnh là chị dâu hai họ Đường, hai khẽ khàng trò chuyện, tận hưởng làn gió mát lành.

 

“Bác gái, chỗ đó thật sự gọi là núi Tiểu Nhi ?”

 

Nguyên Đản chỉ tay về phía ngọn núi mà hôm qua bọn nó hái lê.

 

, lá gan của các cháu cũng lớn thật đấy.” Chị dâu hai Đường gật đầu xác nhận.

 

Phong Ánh Nguyệt hề chuyện , cô cũng như Xuân Phân, vội vàng hỏi han thêm vài câu. Sau khi chị dâu hai kể cũng gần như những gì chị dâu cả , Nguyên Đản mím chặt môi.

 

Đợi Phong Ánh Nguyệt và uống xong, Nguyên Đản đeo chiếc giỏ rỗng lên lưng thẳng đến nhà Xuyên Tử. Xuyên Tử lúc dáng một thiếu niên, thấy nó tới còn tưởng rủ chơi, nhưng Nguyên Đản nghiêm nghị :

 

“Anh Xuyên Tử, chúng đừng lên cái núi nữa. Nơi đó nhiều em bé kịp lớn, đừng phiền sự yên tĩnh của các em .”

 

Xuyên Tử ngọn núi tên là núi Tiểu Nhi, nhưng và cha chẳng mấy bận tâm, cũng cảm thấy nơi đó gì kỳ quặc, chỉ xa nhà một chút. Tuy nhiên, cũng mắng cho một trận vì dám dẫn hai đứa em chơi xa như thế, nên Nguyên Đản xong, lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ bao giờ nữa.

 

Phạm Khắc Hiếu

Vài ngày , bộ lương thực trong nhà đều phơi khô và cất giữ kỹ lưỡng. Phong Ánh Nguyệt nhờ hai họ Đường đưa về thị trấn huyện, còn Nguyên Đản ở chơi.

 

Vừa đến thị trấn, hai Đường đưa cô đến ký túc xá , đó đến chợ mua thịt. Phong Ánh Nguyệt về nhà tắm rửa gội đầu, thư thái ngoài ban công nhỏ hong nắng. Chờ tóc khô, cô mới xách giỏ chợ.

 

Trong nhà còn nhiều thức ăn tươi ngon mang từ quê lên như bí ngô, cà tím, ớt, đậu cô ve và dưa chuột. Phong Ánh Nguyệt mua hơn một cân thịt ba chỉ, tính về nhà sẽ chế biến

 

“Tiểu Đường, ngày mai chịu khó để mắt đến bệnh nhân phòng ba, giường hai kỹ một chút nhé. Cậu là em trai .” Lúc chuẩn tan ca, Đường Văn Sinh một bác sĩ Khoa Mắt gọi dặn dò.

 

Đương nhiên là Đường Văn Sinh đồng ý ngay lập tức, việc cũng chăm sóc đặc biệt gì, chỉ là ghé qua thăm nom. Anh vốn dĩ tận tâm với bệnh nhân. Mặc dù mới đến đây hơn nửa tháng, Đường Văn Sinh hòa nhập với môi trường bệnh viện.

 

“Tiểu Đường, một ly cho mát ?”

 

Bác sĩ Lý cùng vài đồng nghiệp đang dắt xe đạp cổng, thấy Đường Văn Sinh xuống liền cất tiếng chào.

 

“Mọi cứ ạ, hôm nay cháu chút việc .”

 

Anh chỉ về nhà tắm gội, trời nắng nóng thế , còn tâm trí nào tham gia các buổi giao lưu giờ .

 

“Ừm, hẹn dịp khác nhé.”

 

 

Loading...