Tối nay Phong Ánh Nguyệt ăn tối ở nhà thầy Thượng Quan. Thầy Thượng Quan sắp nghỉ hưu. Với tư cách là giáo viên luôn dẫn dắt, mối quan hệ của ông và Phong Ánh Nguyệt dĩ nhiên hơn so với những đồng nghiệp khác trong văn phòng.
Khi cô trở về ký túc xá, Đường về .
“Không rằng gì, cứ kéo thôi.” Mẹ Đường ngẫm nghĩ một lát : "Có vẻ như chuyện gì thật.”
“Không chuyện gì thì .” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Hơn một tháng nữa là học sinh lớp Mười hai chuẩn bước kỳ thi đại học, Phong Ánh Nguyệt và thầy Thượng Quan bận tối mắt tối mũi.
Có những hôm Phong Ánh Nguyệt về nhà ăn trưa, Nguyên Đản ăn cơm xong mang cơm đến cho cô.
Dù bận rộn như thế, họ vẫn cảm thấy đủ thời gian.
Sau khi kết quả của kì thi khảo sát, hiệu trưởng Lý nở nụ mãn nguyện: "Lần khảo sát hơn . Chắc chắn kết quả thi đại học của chúng sẽ khả quan!”
“Vẫn duy trì sự định.” Thầy Thượng Quan cũng vui lây, nhưng dù , ông cũng lớn tuổi, tâm trạng vẫn điềm tĩnh: "Càng tiến bộ thì chúng càng cẩn thận. nghĩ nên tổ chức một buổi truyền cảm hứng, động viên cho các em khối Mười hai.”
Phong Ánh Nguyệt đang chấm bài bên cạnh, thế thì gật đầu đồng tình: " là nên tổ chức thật để các em cảm thấy quá áp lực, lo lắng.”
“Được , tổ chức chiều thứ Bảy nhé.” Hiệu trưởng Lý gật đầu.
Mẹ Đường học sinh lớp Mười hai học hành vất vả nên thời gian về quê, bà tìm cách khác, những món ăn tẩm bổ cho Phong Ánh Nguyệt.
Chớp mắt đến ngày thi đại học.
Phong Ánh Nguyệt và thầy Thượng Quan dặn dò học sinh của năm bảy lượt, về những thứ mang theo, những thứ mang theo, dặn các em ghi nhớ thật kỹ.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn , Phong Ánh Nguyệt và thầy Thượng Quan trong danh sách giám thị. Huyện của họ trực tiếp phụ trách khâu coi thi, mà do đội ngũ giáo viên từ thành phố cử xuống.
Sau kỳ thi, Phong Ánh Nguyệt và thầy Thượng Quan vẫn bận rộn thêm vài ngày nữa. Họ soạn đáp án chuẩn, dặn dò các em học sinh tự dò điểm, tính toán kết quả, dựa điểm xét tuyển tham khảo của các trường trong đợt để giúp các em chọn nguyện vọng, đảm bảo khả năng trúng tuyển cao nhất.
Trong lúc đó, Đường Văn Sinh cũng đang chuẩn nghiệp.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt giải quyết xong công việc ở trường, nhân dịp Nguyên Đản đang nghỉ hè, cô đưa nó đến tỉnh lị tìm Đường Văn Sinh.
Phong Ánh Nguyệt nghiệp sớm hơn Đường Văn Sinh. Không rõ vì việc học ở Đại học Y khoa nặng hơn , mà mãi gần cuối tháng Sáu, Đường Văn Sinh mới bận rộn thành thủ tục nghiệp.
[]
“Mẹ ơi, chúng đến nhà khách ?” Sau khi Nguyên Đản xuống xe cùng Phong Ánh Nguyệt, nó thấy hề để ý đến khu nhà khách quen thuộc mà dẫn nó thẳng về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-371.html.]
“Lần chúng ở nhà khách , mà ghé cái khách sạn bình dân kìa. Nghe ở đó lúc nào cũng nước nóng sẵn, tiện lợi hơn hẳn nhà khách công vụ từng ở đấy.”
Phong Ánh Nguyệt híp mắt dẫn nó tới khách sạn. Trẻ con luôn tò mò với những thứ mới lạ, nên Nguyên Đản phản đối gì cả, vui vẻ theo .
Sau khi nhận phòng, Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản nghỉ ngơi hơn một tiếng mới đến Đại học Y khoa tìm Đường Văn Sinh.
Họ thẳng tới ký túc xá sinh viên nam. Sau khi trình bày với dì quản lý, dì bảo họ chờ ngoài cửa lên tầng tìm . Chẳng mấy chốc, Đường Văn Sinh hấp tấp chạy xuống.
Anh vô cùng ngạc nhiên, tiến lên phía nắm lấy tay Phong Ánh Nguyệt: "Anh đến đây.”
“Ừm.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Không lẽ nghiệp, bọn em tới đây hỗ trợ ?”
Nguyên Đản cũng lên nắm lấy tay Đường Văn Sinh, bắt đầu hào hứng về chuyện bóng rổ.
Đường Văn Sinh xoa đầu nó mấy cái đầy cưng chiều.
Bây giờ đang rảnh nên cùng Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản khỏi trường. Họ ăn , ăn xong thì đến thăm nhà Lưu.
Lưu Phân nhà nhưng Lưu thì , những ông nhà mà còn đang thương.
Phạm Khắc Hiếu
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu cùng cánh tay quấn vải trắng, treo lủng lẳng cổ, Phong Ánh Nguyệt hít sâu một : “Cậu Lưu ơi, thế ạ?”
Đường Văn Sinh cũng nhíu mày: "Có t.a.i n.ạ.n lao động ạ?"
Cậu Lưu lắc đầu. Thấy đến thăm, ông mừng lắm, bảo họ trong nhà . Ông còn định rót nước cho họ, nhưng Đường Văn Sinh ngăn , khéo léo tự lấy ấm đun nước rót cho cả ba.
Nguyên Đản ở đây. Lúc ngõ, họ gặp Vĩnh Bình nên hai nhóc rủ ngoài chơi .
“Không t.a.i n.ạ.n lao động. Tối hôm tan ca thì gặp tên trộm, đ.á.n.h với một trận, nhưng tên khốn đó dao, c.h.é.m .”
Lúc đó Lưu theo bản năng lấy tay chắn ngang bụng, nhưng con d.a.o đ.â.m cánh tay. Vết thương khá nặng. Nếu như mấy đồng nghiệp đạp xe ở đằng đến kịp, lẽ Lưu qua khỏi.
“Thế bắt tên trộm ạ?”
“Lúc đó đồng nghiệp của tóm gọn đưa lên đồn công an. Sau đó, công an tìm nhà của . Họ cũng bồi thường cho tiền t.h.u.ố.c men, tiền bồi dưỡng sức khỏe, cả tiền bồi thường tinh thần nữa. Mấy khoản đó rõ lắm, may mà chú út của Vĩnh Bình giúp lo liệu giấy tờ.”
Cậu Lưu bình tĩnh, khiến kinh ngạc. Nếu ông may mắn như , nếu đằng ai kịp thấy cảnh tượng , thì họ sẽ thể đây uống nước với Lưu nữa.
Thay đó, giờ họ sẽ bàn tiệc buồn bã, nâng ly rượu chia buồn.