Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:19:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Chú út Lâm kết hôn 5

 

Đường Văn Sinh một chiếc bàn tròn lớn cùng với Lưu và gia đình Bồ Vũ. Chồng của Bồ Vũ bên cạnh Đường Văn Sinh, ôm một đứa trẻ trong ngực.

 

Lúc , Bồ Vũ và em gái đang bên cạnh dịu dàng đút cơm cho đứa bé.

 

Đường Văn Sinh phát hiện cả Lâm ở bàn đối diện với họ, mà ở vị trí của vặn thể thấy Bồ Vũ trực diện.

 

Đối phương cứ ngừng chằm chằm qua bàn của bọn họ, chính xác mà Bồ Vũ.

 

Đường Văn Sinh còn , chồng của Bồ Vũ cũng chẳng mù, đương nhiên cũng thấy cảnh . Anh ngược khá độ lượng, còn cố ý giơ tay đứa trẻ lên chào hỏi đối phương, cả Lâm chột sang chỗ khác.

 

Bồ Vũ thấy chồng đang trêu chọc con, cô trừng mắt lườm một cái: “Anh cái trò gì đấy?”

 

Anh hềnh hệch: “Không gì, chỉ cho cháu nó vận động tay chân chút thôi mà.”

 

Thấy , Cậu Lưu khẽ lắc đầu. Khi Đường Văn Sinh đến nhà ông nghỉ ngơi, Cậu Lưu trò chuyện với trong phòng chính. Quải Quải đang chơi ở trong sân cùng với Vĩnh Bình. Lưu Phân đang phụ giúp việc nhà bên cạnh, vẫn về.

 

Cậu Lưu thở dài: “Thật tình chẳng hiểu mấy đứa trẻ các cháu nghĩ gì nữa. Lúc đeo đuổi thì như mù. Giờ yên bề gia thất, cuộc sống ngày càng lên hương, thì nhớ nhung , chậc chậc.”

 

Đường Văn Sinh cũng gì. Quả thực, tức giận nhất chính là Thím Lâm. Anh Cả Lâm đến bây giờ mới nhận tình cảm của , nhưng kết hôn và sinh con .

 

“Cháu sắp nghiệp , thằng bé nhà họ Lâm bảo cháu đăng ký về huyện công tác ?”

 

“Không hẳn là cháu tự xin, mà huyện vốn thiếu bác sĩ, cháu trở về đúng lúc thôi ạ.” Đường Văn Sinh đáp.

 

“Tuy tiếc cho cháu, nhưng trở về là . Giờ huyện đang phát triển, cháu cứ ở bệnh viện huyện, cũng coi như cán bộ kỳ cựu, đãi ngộ sẽ tệ .” Vả , còn ở gần gia đình.

 

Buổi tối Đường Văn Sinh ở nhà Cậu Lưu. Sáng sớm hôm , khi cùng Cậu Lưu dùng bữa sáng xong, cả hai đường ai nấy .

 

Nguyên Đản nhận thư hồi âm của Vĩnh Bình. Vừa nhận thư từ ngoài cổng, ríu rít với Phong Ánh Nguyệt đường về.

 

Vừa về đến nhà, Nguyên Đản mở ngay phong thư . Đọc xong, bé hồ hởi khoe với Phong Ánh Nguyệt và Mẹ Đường: “Anh Vĩnh Bình tham gia cuộc thi vẽ tranh của trường, giải Nhất đấy ạ!”

 

Mẹ Đường : “Thằng bé Vĩnh Bình khiếu vẽ vời quá. Hồi đó hỏi con học vẽ , giờ con lớn , con nghĩ ?”

 

Phong Ánh Nguyệt giúp dọn dẹp bát đĩa bàn, tiện thể hỏi con trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-369.html.]

 

Nguyên Đản ngẫm nghĩ một lát đáp: “Con vẫn học hành cho thật ạ.” Cậu bé thêm: “Con chỉ thỉnh thoảng chơi bóng rổ một chút để tập thể d.ụ.c cho cao thêm thôi.”

 

Mẹ Đường bật : “Dạo con mê bóng rổ đấy.”

 

Nguyên Đản gãi đầu, ngượng nghịu, cẩn thận cất bức thư của Vĩnh Bình chiếc hộp riêng, nơi chứa đầy những lá thư hồi âm khác.

 

Khi Đường Văn Sinh Nguyên Đản thích chơi bóng rổ, gửi ngay một quả bóng về thật.

 

Lúc Mẹ Đường mang kiện hàng về nhà, bà còn thắc mắc tại đóng gói trong một chiếc thùng giấy vuông vức to đến , mà nặng lắm.

 

mở ngay, chờ Phong Ánh Nguyệt về lúc ăn cơm trưa, bà mới chỉ chiếc thùng giấy đặt ở nhà chính: “Thằng Ba gửi về đấy, chẳng là cái gì nữa.”

 

Phong Ánh Nguyệt bảo Nguyên Đản mở .

 

Cậu bé kêu lên một tiếng kinh ngạc khi mở thùng, khiến Mẹ Đường và Phong Ánh Nguyệt vội chạy đến xem. Kết quả, họ thấy nhóc đang ôm một quả bóng rổ mới toanh, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc tột độ, rút nó khỏi thùng.

 

Nhìn chất lượng thì , đây tuyệt nhiên thứ thể mua ở chợ huyện.

 

Mẹ Đường nheo mắt hiền: “Cha cháu hiểu cháu quá nhỉ.”

 

Nguyên Đản ôm chặt quả bóng rổ, nỡ rời tay, liền gật đầu lia lịa: “ thế ạ!”

 

Thấy trong hộp còn một vài vật dụng nhỏ, Phong Ánh Nguyệt lấy dặn con: “Con cất chiếc bơm , cần thì mang dùng.”

 

Nguyên Đản hớn hở đặt đồ trong phòng Mẹ Đường. Cậu bé dùng chung tủ quần áo với bà vì đồ đạc của Mẹ Đường khá ít. Bà thường chỉ mặc vài bộ theo mùa hoặc mang giày dép về quê cất, nên chiếc tủ vẫn còn nhiều chỗ trống.

 

Đến thứ Bảy, Nguyên Đản hẹn mấy đứa bạn chơi bóng rổ. Trước , chúng mượn bóng của những bạn khác, nên thể chơi quá lâu. Lỡ hỏng bóng thì đền bù, mắng té tát.

 

Bây giờ, Nguyên Đản một quả bóng rổ cho riêng , thế là nhiều bạn bè sẵn lòng chơi cùng bé.

Phạm Khắc Hiếu

 

Phong Ánh Nguyệt và Mẹ Đường cũng gò bó nó quá, dù ký túc xá cũng gần trường học, họ vẫn thể trông chừng .

 

Hôm nay Mẹ Đường ngoài dạo với thím Trương. Phong Ánh Nguyệt cùng Tống Chi rôm rả trong nhà chính.

 

Ai ngờ, một lát Nguyên Đản đầu đầy mồ hôi ôm quả bóng rổ trở về, theo là Tiểu Diệp Tử hoạt bát.

 

Khi Tống Chi và Tiểu Diệp Tử tới đây, Tiểu Diệp Tử thấy Nguyên Đản . Biết Nguyên Đản đang chơi ở sân thể thao của trường, thằng bé đòi cổ vũ, hô hào cho Nguyên Đản của nó. Sau gần hai tiếng bộ, cuối cùng hai đứa cũng về đến nơi.

 

 

Loading...