Đường Văn Lan 2
Sau khi nghĩ một hồi, Đường Văn Sinh với Đường Văn Lan: “Em một nhà máy sản xuất đồ chơi, họ nhận công nhân khuyết tật, chế độ đãi ngộ cũng tệ. Nếu , năm rể cùng em đến nhà máy sản xuất đồ chơi đó xem thử? Nếu thể ở việc thì thể nuôi gia đình, chừng tâm trạng cũng hơn nhiều.”
Đường Văn Lan kích động : “Anh suy sụp là vì thấy tàn tật, còn của cải, gánh vác gia đình nên mới nảy sinh chán nản. Nếu thật sự thể ở việc, nhất định sẽ vui!”
“Thì là như ,” Anh rể cả gật đầu: “Anh còn tưởng là vì em cảm thấy chân xảy vấn đề, ngại ánh mắt cho nên mới đổi tính tình, ngoài nữa, hóa là...”
“Thực hai lý do.” Đường Văn Lan lau nước mắt: “Anh còn liên lụy em, em và ly hôn. Em tát ngay tại chỗ.”
Chị cả Đường và Xuân Phân đồng thanh hỏi.
“Em thế nào?”
“Anh ?”
Những lời của Xuân Phân khiến bật , Đường Văn Lan cũng theo, nhưng cô mang theo tiếng nức nở : “Khóc thì , chỉ là im lặng lời nào, đến cơm tối cũng ăn.”
mà cuối cùng cũng đề cập đến vấn đề đó nào nữa.
Đường Văn Lan, dù ăn cơm tối, vẫn đưa bọn nhỏ về nhà kể ngay cho Lữ Thành Văn về nhà máy sản xuất đồ chơi. Không đến phản ứng của , cha chồng cô cũng mừng lo.
“Văn Sinh nhà con là việc lớn, lời của nó nhất định là thật! Thành Văn , con thử xem?”
“ , là sinh viên đại học, cho nên tầm xa hơn chúng .”
Đôi mắt Lữ Thành Văn cũng sáng lên: “Con !”
Có lẽ cảm thấy hôm chu lễ nghĩa, nên hôm Lữ Thành Văn cùng Đường Văn Lan đến nhà họ Đường chúc Tết. Bởi vì hôm qua Đường Văn Lan tặng quà cho ba nhà, nên đến họ mang theo quýt.
Đường Văn Sinh trò chuyện với Lữ Thành Văn gần nửa tiếng. Bọn Phong Ánh Nguyệt còn giữ hai vợ chồng họ ăn cơm trưa.
Lúc Lữ Thành Văn về, còn vẻ sa sút tinh thần như , ánh mắt thêm phần sức sống và hy vọng.
Sau đó, chú ba Đường cùng thím ba Đường mừng rỡ, rưng rưng nước mắt tới nhà lời cảm ơn, khiến Đường Văn Sinh chút bối rối, cố gắng trấn an họ.
Thím ba Đường còn kể thêm một việc là Kiều Tư Vũ trở về ăn Tết , nhưng cũng ở mấy ngày liền vội vã ngay.
Nguyên Đản đang ôm cam chuẩn nhà bếp, tới cửa thì thấy lời thím ba . Cậu bé khựng , đó xoay bếp, gọt cam xong, lúc định mang lên nhà thì nó thấy Ông Đường đang phía mỉm .
Cũng ông đó bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-364.html.]
Nguyên Đản giật : “Ông nội, ông đến đây từ bao giờ thế ạ?”
“Lúc cháu đang gọt vỏ cam.”
Ông Đường xuống: “Cháu thấy bà ba gì ?”
Nguyên Đản ném hết vỏ cam sọt rác, gật đầu: “Cháu thấy ạ, cháu về ăn Tết, nhưng mất.”
“Trong lòng thấy khó chịu?”
“Cũng hẳn là vui, cháu chỉ thấy đó thật sự kỳ lạ.” Nguyên Đản đầu với Ông Đường: “Bà thương cháu, nhưng tại những việc bà chẳng hề liên quan đến cháu?” Quay về cũng thèm đến thăm nó.
Ông Đường xoa đầu nó: “Vậy cháu giận ?”
“Không giận ạ.” Nguyên Đản ngượng ngùng gãi đầu: “Ông nội, cháu đối với bà … hình như tình cảm gì nhiều, chỉ là cảm thấy khó hiểu thôi.”
Phạm Khắc Hiếu
Ông Đường hiền: “Chờ cháu lớn lên sẽ hiểu. Hiện tại đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ chăm chỉ sách, trở thành bác sĩ giỏi.”
“Dạ!”
Nguyên Đản gật đầu mạnh.
Khi nó mang những quả cam lột vỏ lên nhà, vợ chồng chú ba Đường rời . Phong Ánh Nguyệt vẫy tay gọi Nguyên Đản, nó xuống.
“Sao con ?”
Cô cũng thấy quần áo Nguyên Đản thoáng qua ở cửa.
Nguyên Đản đỏ mặt : “Con cũng gì ạ.”
Đường Văn Sinh mang khoai tây nướng , đặt lên bàn: “Có gì mà ngại ngùng chứ? Cứ thẳng thắn đối mặt. Cũng chuyện gì giấu giếm. Cô đến thăm con thì đến, cuộc sống của chúng đổi gì?”
“Dạ .” Nguyên Đản gật đầu, đó lấy cam chia cho ăn.
Sau ngày rằm tháng Giêng, Đường Văn Sinh đưa Đường Văn Tuệ và Lữ Thành Văn về thành phố.
Còn Phong Ánh Nguyệt cùng Nguyên Đản và Mẹ Đường trở về ký túc xá. Ngày hôm trường học khai giảng, hôm nay cô một cuộc họp ở trường.
Một kỳ nghỉ đông trôi qua. Ngày đầu tiên học sinh đến trường, việc đầu tiên cần là điểm danh, việc thứ hai là quét dọn vệ sinh, lau bàn ghế, nhổ cỏ dại. Có thể là cực kỳ bận rộn.