Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:14:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Khuyết điểm của Phong Ánh Nguyệt (2)

 

Nét mặt Tống Chi hề phai nhạt, cô cong môi: "Mặc kệ ông bà, vẫn nghĩ đây sẽ là một cô em gái."

 

Tiểu Diệp Tử gật đầu đầy vẻ đồng tình, sang kéo áo Nguyên Đản: "Anh Nguyên Đản, bao giờ thì nhà mới em gái nữa ?"

 

Nguyên Đản gãi đầu bối rối, sang Phong Ánh Nguyệt đang đỏ mặt, Tống Chi và Đường đang ngớt: "Anh cũng rõ nữa."

 

Thằng bé cũng mong em trai em gái, nhưng cha nó bảo cứ từ từ.

 

Trong bữa cơm, Hồng liên tục gắp thức ăn bát Tống Chi, còn cha Hồng thì cực kỳ nhiệt tình mời mọc mấy Phong Ánh Nguyệt.

 

Sau khi Phong Ánh Nguyệt và những khác về , Hồng mang một túi đồ cho Tống Chi xem. Toàn bộ là quần áo trẻ con bà tự may đây, vốn để dành cho Tiểu Diệp Tử, nhưng vì mối quan hệ chồng nàng dâu còn căng thẳng nên bà đưa hết. Giờ con dâu mang thai, những món đồ cũng tìm chủ nhân mới của nó.

 

"Con nhớ chăm sóc thật ." Mẹ Hồng híp cả mắt, chằm chằm bụng Tống Chi: "Vài tháng nữa thôi, bà nội . Cháu trai cưng của bà đây mà."

 

Tống Chi căng mặt, lườm yêu Hồng Kiến Quân một cái, còn nhanh chóng cầm chiếc đèn pin tay: "Cha, , cũng còn sớm nữa, con đưa hai về nhà đây. Sáng mai con còn lên tỉnh thành sớm."

 

"Cha tự về , con cứ ở nhà mà chăm sóc Diệp Tử ." Cha Hồng thò tay túi quần, rút một chiếc đèn pin khác, ý bảo hai cứ yên tâm.

 

Tuy trong thành phố đèn đường, nhưng khu tập thể cũ kỹ nhà họ ở vẫn lắp, buộc dùng đèn pin mới soi rõ đường .

 

Thế là Hồng Kiến Quân tiễn cha xuống tầng nhanh chóng trở .

 

"Đừng buồn nữa mà, cơm chiên trứng cho em ăn đây." Lúc nãy Tống Chi vốn ăn bao nhiêu.

 

Nghe , Tống Chi nở nụ : "Em thèm cơm chiên trứng , em ăn cơm chiên dầu cơ."

 

"Chiều theo ý em."

 

Hồng Kiến Quân xắn tay áo bếp. Tiểu Diệp Tử ngủ say, cuộn tròn bên cạnh Tống Chi, bụng nhỏ phập phồng đều đặn. Tống Chi thấy cảnh đó, nhịn đưa tay chọc chọc mấy bụng con. Cơn nghịch ngợm khiến Tiểu Diệp Tử đang ngủ ngon trở sang hướng khác.

 

Lại qua thêm vài ngày nữa, trường học bắt đầu nghỉ lễ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Mẹ Đường đưa Nguyên Đản về quê , còn Phong Ánh Nguyệt, vì chính xác thời gian Đường Văn Sinh sẽ trở về nên cô quyết định ở ký túc xá chờ đợi.

 

Trừ việc mua lương thực và giặt giũ , cô gần như hề bước khỏi cánh cửa phòng, khiến mấy chị dâu Trần tò mò vô cùng. Họ cứ thắc mắc, ngày nào cũng ru rú trong nhà thì những việc gì chứ?

 

Thế là một buổi chiều nọ, chị dâu Trần và chị dâu La bèn kéo đến cửa phòng cô.

 

Lúc Phong Ánh Nguyệt đang say giấc nồng trong phòng. Là một giáo viên, cô sớm về tối, thời gian ngủ nướng thực sự hiếm hoi. Khó khăn lắm mới nghỉ, tội gì tận hưởng chút cảm giác lười biếng ?

 

Ngoài trời càng lúc càng rét, Phong Ánh Nguyệt chỉ thích cuộn trong chăn bông dày ấm áp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-359.html.]

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phong Ánh Nguyệt sững sờ. Cô thầm nghĩ, chẳng Văn Sinh bảo là ngày mai mới về ? Lẽ nào về sớm?

 

Phong Ánh Nguyệt vội vã khoác vội quần áo ấm, bước mở cửa. Quả nhiên, hai chị dâu Trần và chị dâu La đang ngay bên ngoài.

 

"Chào chị dâu Trần, chào chị dâu La." Phong Ánh Nguyệt chào hỏi một cách khô khan.

 

Hai ngờ Phong Ánh Nguyệt đang ngủ, thoáng qua mái tóc rối bù của cô. Chị dâu La là phản ứng tiên, xòa: "Không , chỉ là thấy cô mấy ngày nay thấy ló mặt ngoài, chúng chút lo lắng. Cô cứ ngủ tiếp nhé."

 

Nói , chị kéo tay chị dâu Trần vội vã rời .

 

Phong Ánh Nguyệt mơ màng ngoài cửa, làn gió lạnh thổi qua, cô rùng một cái, vội đóng sầm cửa , chui tiếp chăn.

 

Chị dâu Trần sang nhà chị dâu La chơi, tiện thể liếc mắt thấy con gái chị La đang chăm chú sách. Chị bĩu môi, với chị La: "Không ngờ lúc chồng trông chừng, cô lười biếng đến mức ."

 

" là như ." Chị dâu La gật gù đồng tình: "Đã giữa buổi chiều mà vẫn còn co ro giường."

 

Hai lập tức cảm thấy trong lòng cân bằng hơn hẳn. Hóa Phong Ánh Nguyệt, một vốn tiếng là giỏi giang tháo vát, cũng khuyết điểm, mà khuyết điểm thì các cô hề mắc .

 

Thế là hai bèn bắt đầu xì xào bàn tán về Phong Ánh Nguyệt. Cô em gái bên cạnh thấy mà khóe miệng ngừng giật giật.

 

Trời rét căm căm thế , chẳng việc gì cần , ngủ một lát thì gì là sai chứ?

 

Chiều hôm , Đường Văn Sinh cuối cùng cũng trở về. Anh xách theo túi lớn túi nhỏ bước lên lầu, gặp chị dâu La.

 

Chị dâu La tươi chào hỏi , bỗng dưng buột miệng kể rằng khi Đường về quê, Phong Ánh Nguyệt chẳng hề ngoài, cứ ru rú trong nhà ngủ suốt.

 

"Mấy ngày ngoài, chúng còn lo lắng cảm lạnh ốm đau gì ."

 

Đường Văn Sinh hiểu rõ tính nết của vợ . Anh Phong Ánh Nguyệt sợ lạnh mùa đông, chỉ thích cuộn trong chăn, nên mỉm giải thích: "Không chị, vợ em sợ lạnh lắm. Hơn nữa, thời tiết cũng chẳng việc gì để , cứ ngủ một giấc mới là thoải mái nhất chứ ạ."

 

Chị dâu La:…

 

Phong Ánh Nguyệt hôm nay về nên sáng sớm chợ mua đồ ăn, cô đoán là đến chiều mới tới nơi, bởi nấu bữa trưa muộn, lúc vẫn còn đang nấu canh nóng.

 

Thấy trở về, Phong Ánh Nguyệt còn chút đắc ý: "Em căn đúng thời gian nấu cơm, trở về đúng lúc đồ ăn còn nóng hổi đây ."

 

Đường Văn Sinh dịu dàng để đồ xuống, tiến đến ôm lấy cô: "Vất vả , đồng chí A Nguyệt của ."

 

"Không vất vả ."

 

Phong Ánh Nguyệt đưa tay ôm lấy , cảm nhận ấm quen thuộc của đối phương: "Em nhớ ."

 

Đường Văn Sinh xong, chỉ cảm thấy tim như mềm nhũn .

 

Xa mấy bận càng thêm nồng thắm. Cặp vợ chồng trẻ vội vàng về nhà, họ nán thị trấn huyện thêm vài ngày. Sau những ngày tháng riêng tư và đắm say , họ mới chịu khó xe bò của chị dâu Hồng mà trở về đội sản xuất.

 

 

Loading...