Vô trung sinh hữu 1
Chị dâu Triệu đối diện với Triệu Thiên, còn thì nở nụ ngây ngô bát bún cải chua bốc khói nghi ngút mặt.
"Anh còn nhớ là vợ đấy ?" Chị dâu Triệu trừng mắt, chút bực với cái bộ dạng ngốc nghếch của chồng. Chị cầm đôi đũa đặt mạnh "cạch" xuống bàn mặt , hừ lạnh: " cho , chừng nào Niếp Niếp còn dẫn về, đừng hòng thấy sắc mặt !"
"Dạ, , !" Triệu Thiên liên tục đáp ứng, thấy vành mắt chị dâu Triệu còn sưng đỏ vì , trong lòng khỏi đau xót. "Anh nghĩ kỹ , xin nghỉ phép, sẽ đích đến nhà đó đón Niếp Niếp về."
"Lỡ như họ chịu thì ?" Đôi mắt chị dâu Triệu sáng lên đầy hy vọng, nhưng chợt tối khi nghĩ đến chồng và mấy bà chị dâu khó tính .
"Thế thì chúng sẽ gửi cho họ một đồng tiền trợ cấp nào nữa! Để xem rốt cuộc ai mới là cứng đầu hơn ai!"
Đang trò chuyện dở, bên ngoài cửa bỗng vọng đến tiếng Phong Ánh Nguyệt gọi. Chị dâu Triệu vội vàng chạy mở cửa.
"Ôi, cô cần khách sáo thế !"
Thấy Phong Ánh Nguyệt bưng tới một bát đầy cá, chị dâu Triệu chút bối rối. Phong Ánh Nguyệt đưa bát cá sang: "Mời hai chị nếm thử tay nghề của em. Chị mau đổi cho em cái bát , Văn Sinh còn đang đợi em về ăn cơm."
"Cái cô !" Chị dâu Triệu trừng mắt trách yêu, đó nhận lấy bát cá, nhà: "Đợi chị một lát."
Khi chị , tay bưng một cái bát đựng đầy bún cải chua. Phong Ánh Nguyệt mỉm nhận lấy, hề khách sáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-35.html.]
Cô bước nhà thấy Đường Văn Sinh đang ngoan ngoãn đợi bên bàn, chẳng hề động đũa. Phong Ánh Nguyệt đặt bát bún xuống, liền về hàng xóm: "Trông chị độc mồm độc miệng thôi, chứ thật là một ."
Đường Văn Sinh , bật thành tiếng.
Dùng bữa xong, Đường Văn Sinh dặn Phong Ánh Nguyệt cứ yên tâm học bài. Anh giành việc rửa bát, sẵn tiện lên sân thượng lấy quần áo xuống. Anh còn chu đáo đun sẵn một ấm nước sôi, lát nữa dùng để rửa mặt và ngâm chân.
Phong Ánh Nguyệt bài tập một lúc thì ngẩng đầu lên: "Văn Sinh , em thấy đồ ăn ở nhà ăn công xưởng vẻ bình thường. Anh nghĩ xem, nếu mang cơm nhà theo ăn sẽ ngon miệng hơn ?"
Buổi chiều, cô ngóng chỗ chị dâu Tiêu thì , hầu hết công nhân đều mang hộp cơm sắt , chỉ những sống ở ký túc xá hoặc lập gia đình mới ăn ở nhà ăn.
Triệu Thiên cũng thường mang cơm nhà, nhưng vì hôm nay chị dâu Triệu giận dỗi nên chuẩn đồ ăn cho , vả cũng vội vã nên đành dùng bữa ở nhà ăn.
"Ừ, thì chúng cùng chuẩn ." Đường Văn Sinh đồng ý ngay lập tức.
Phong Ánh Nguyệt thấy Đường Văn Sinh đúng là đàn ông . Anh hề mang tư tưởng cố hữu rằng việc nhà chỉ dành riêng cho phụ nữ. Dù là ở quê nay lên thành phố, vẫn luôn chủ động quán xuyến thứ. Không chỉ , mà cả cha Đường và hai Đường cũng . Có thể thấy, gia phong nhà họ Đường thực sự đáng quý.
Phạm Khắc Hiếu
"Chắc ngày mai ăn tạm ở nhà ăn . Chiều em sẽ tranh thủ mua nguyên liệu, ngày chúng sẽ chuẩn cơm cho ." Phong Ánh Nguyệt .
"Ừ." Đường Văn Sinh gật đầu. lúc đó, tiếng ấm đun nước bếp củi réo lên. Anh liền dậy ngoài lấy nước. Nghe tiếng nước nóng đổ chậu sứ, Phong Ánh Nguyệt cần đợi gọi, cô lập tức cầm chiếc khăn mặt của , dậy bước .
Chậu thau rửa chân tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ dùng cho cả hai. Lúc , cũng ít nhà đang ngâm chân cửa phòng, xua cái mệt mỏi một ngày việc. Phong Ánh Nguyệt vẫn đôi giày rơm mộc mạc cô mang theo từ quê lên. Buổi tối, rửa chân xong, cô sẽ đôi giày vải mà Đường Văn Sinh đưa. Tuy chân cô, nhưng Phong Ánh Nguyệt lót thêm đôi giày rơm bên trong thì cũng đỡ hơn. Hiện tại, đế giày mới của cô may xong, phần giày dự kiến hai ngày nữa sẽ thành. Khi đó, cô sẽ đôi giày vải mới tinh để .