Kiều Tư Vũ trở 2
Lúc Thím Lâm thấy, suýt chút nữa là tức c.h.ế.t. Con gái nhà theo đuổi mày bao năm trời, mày hề hồi đáp lấy một lời. Bây giờ yên bề gia thất, mày bày bộ dạng thất thần lạc phách thế , cố tình chọc tức khác hả?
Sau đó, bà liền xông phòng, cho Anh cả Lâm hai cái tát nảy lửa. uống say đến mức chẳng còn trời đất, những tỉnh mà còn ngủ sâu hơn nữa.
"Năm nay Anh cả em tham gia kỳ thi đại học, rõ ràng là thể thi đỗ nhưng . Em thấy chỉ cần thi, cũng sẽ ."
Đường Văn Sinh mấy chuyện của Anh cả Lâm, chợt nhớ đến một câu Phong Ánh Nguyệt từng qua: hợp với Anh cả Lâm, chính là yêu hỏng não.
Vì thật sự là Chú út Lâm quá nhiều, nên hai dứt khoát tìm một quán ở phố đối diện, gọi hai chén , xuống chậm rãi trò chuyện.
Chú út Lâm chuyện của cả nhà xong, bắt đầu đến hôn sự của , dù cũng là đủ loại phiền não.
"Em việc nhiều năm như thế, đủ điều kiện để nộp đơn xin một suất ở ký túc xá . Hơn nữa nếu em kết hôn, em thể xin một căn nhà hai phòng riêng. Hai đứa dọn ngoài ở thì cũng gần như là dọn riêng ."
Đường Văn Sinh .
Chú út Lâm thoáng trầm mặc, cuối cùng nâng chung lên nhấp một ngụm: "Chỉ cần em kết hôn dọn ngoài, thì gia đình thật sự tách thôi."
"Sớm muộn gì cũng sẽ tách , em nghĩ cho cả của em, em từng nghĩ cho Thím Lâm, Chú Lâm, còn đối tượng của em ?"
Mấy Thím Lâm ủng hộ việc tách , chỉ cần Chú út Lâm thể lập gia đình, bọn họ liền giơ hai tay hai chân tán thành.
Chỉ là Chú út Lâm cứ tự rối rắm mãi chuyện của Anh cả Lâm bên .
"Sau cũng sẽ chia nhà ?"
Chú út Lâm hiếu kì gặng hỏi.
Dù trong nhà Đường Văn Sinh cũng em.
"Lúc cưới Ánh Nguyệt, cha cũng gọi chuyện ." Đường Văn Sinh giấu giếm, kể bộ cho Chú út Lâm : "Dù rõ chuyện chia nhà nhưng thực chất và Anh Hai tách ăn ở riêng ."
Còn về già, bọn họ cùng phụng dưỡng. Mấy năm nay thể của cha cũng xem như mạnh khỏe, nhưng hai họ thường uống một loại thuốc, tất cả đều chia đều cho hai bên.
"Tốt quá."
Chú út Lâm cảm thán một tiếng, về phía dòng xe tới lui ngoài cửa sổ, đang nghĩ gì.
Đường Văn Sinh thấy bán kẹo và bánh ngọt thì dậy mua hai cân. Anh chia hai gói, một gói đưa cho Chú út Lâm, dặn mang về đợi Vĩnh Bình về nhà thì cùng ăn.
Phạm Khắc Hiếu
Một gói còn thì mang về ký túc xá, để chia cho mấy đồng chí cùng phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-343.html.]
Mối quan hệ giữa và các đồng chí cùng phòng khác đều . Đường Văn Sinh vốn là thích giao thiệp, nên khá hòa hợp.
Nửa đêm, Phong Ánh Nguyệt chợt bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm trán. Cô bật dậy.
Đợi bình tĩnh , cô mới mở đèn, bếp múc nước rửa mặt.
Nguyên Đản vốn đang ngủ ở nhà , mơ màng bật dậy, sang: "Mẹ ơi?"
"Là đây, con mau ngủ ."
Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng .
Nguyên Đản dụi dụi mắt: "Mẹ thế?"
"Mẹ gặp ác mộng thôi." Phong Ánh Nguyệt trấn an: "Con mau ngủ , bây giờ mới hơn hai giờ sáng."
Nguyên Đản gật đầu, còn vẻ dỗ dành Phong Ánh Nguyệt: "Chỉ là ác mộng thôi mà, thật , đừng sợ."
"Ừm."
Phong Ánh Nguyệt phòng, trở giường ngây ngẩn một hồi bấy giờ mới xuống.
Cô nhớ Đường Văn Sinh .
Trước ngày nào cũng kề cận nên nhận , nhưng giờ chia xa , nỗi nhớ nhung mới dâng lên trọn vẹn.
Thật ngờ, chỉ mới một năm mà dài đằng đẵng đến thế.
Phong Ánh Nguyệt vươn tay, ôm chồng quần áo đặt bên cạnh gối lòng. Đó là chiếc áo len của Đường Văn Sinh.
Sáng hôm , Đường nấu xong món cháo bó cải xanh, chuẩn bắc chảo xào thêm món thịt rau mầm mà vẫn thấy Ánh Nguyệt thức giấc. Thế là bà bảo thằng Nguyên Đản rửa mặt xong gọi cô.
Thằng bé gõ cửa, Phong Ánh Nguyệt mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Cô vớ lấy chiếc đồng hồ đeo tay đặt bên gối, kỹ một lát, phát hiện qua giờ dậy thường ngày thì chợt tỉnh cả .
"Mẹ con bảo hôm qua gặp ác mộng, nên lẽ ngủ ngon giấc ạ." Thấy cô rửa mặt, Nguyên Đản liền rón rén nhỏ với Đường.
"Gặp ác mộng hả?"
Mẹ Đường ngạc nhiên.
"Dạ đúng ạ."
Thằng bé gật đầu.