Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:14:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chuyển nhà (3)

 

Cô cứ tưởng đây là căn nhà ngang kiểu một gian chật hẹp, hóa , nó là dạng căn hộ tập thể hai gian. Bước từ cửa chính, ngay bên cửa sổ gần lối là khu vực nấu nướng, sâu trong một chút là phòng khách nhỏ. Bên ngoài phòng khách còn một ban công. Bên trái là phòng ngủ lớn, bên là phòng ngủ nhỏ. Căn phòng sạch sẽ, điều bên trong sẵn đồ đạc gì, cần tự mua sắm thêm.

 

Cả ba căn đều bố cục tương tự , nhưng căn sát vách tường vẻ ban công rộng hơn một chút. Phong Ánh Nguyệt bèn chọn căn phòng .

 

Hiệu trưởng Lý trao chìa khóa cho cô.

 

“Chỉ một ở thôi ? thể cho nhà đến ở cùng ?”

 

“Đương nhiên là .” Hiệu trưởng Lý , chỉ một chợ mua thức ăn về: “Vị đó chính là cô vợ trẻ của thầy Trương bên trường cấp Hai.”

 

Phong Ánh Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Hiệu trưởng Lý dẫn cô gặp thầy Thượng Quan.

 

Cô trò chuyện với thầy Thượng Quan một lát mới rời khỏi trường.

 

Đường Văn Sinh vẫn kiên nhẫn đợi ở bên ngoài. Thấy cô bước , gương mặt vẫn còn nét tươi rạng rỡ, liền hiểu chuyện hôm nay thành công .

 

“Mọi việc ?”

 

“Chưa chính thức biên chế, lương tháng nhận về chỉ hai mươi ba đồng, nhưng khu ký túc xá thì tệ. Đó là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, còn ban công nhỏ. Không cần tốn tiền thuê mướn, chỉ tự trả phí điện nước thôi. Nhà thì trống trơn, chẳng gì, đồ đạc mua sắm thêm. À, nhà vệ sinh và phòng tắm thì ở tầng một…”

 

Hai , thẳng về phía khu nhà ngang.

 

Tống Chi thấy hai họ mua đồ ăn về thì giậm chân : “Không trưa nay chị qua nhà em ăn cơm ?”

 

“Ôi chao, bận bịu quá nên quên mất tiêu.” Phong Ánh Nguyệt tự gõ gõ đầu: “Hay là thế , trưa nay chúng cùng nấu ăn chung luôn, nếu thức ăn để tới tối sẽ hỏng mất.”

 

“Chỉ đành như thôi.” Tống Chi lườm cô một cái: “Chị đừng cố tình bày trò đấy nhé.”

 

“Không .” Phong Ánh Nguyệt cúi đầu, sờ sờ gương mặt của con trai Tống Chi, Tiểu Diệp Tử: “Về nhà với dì Phong nhé.”

 

Tiểu Diệp Tử ôm chặt lấy chân , nhúc nhích. Chà, đứa bé cũng lanh lẹ thật.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Sao thế, con sợ dì Phong bắt cóc con đem bán ?”

 

Tống Chi ngớt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-337.html.]

Mặt Tiểu Diệp Tử đỏ bừng, rúc lưng : “Con sợ! Con là đàn ông mà!”

 

“Vậy đàn ông thì mau buông nào.”

 

Tống Chi và Phong Ánh Nguyệt cùng trêu đùa Tiểu Diệp Tử một lúc, đó cô về khóa cửa nhà , qua bên chỗ Phong Ánh Nguyệt giúp cô nấu cơm.

 

Họ cũng mời chị dâu Triệu lát nữa qua ăn cơm, nhưng chị dâu Triệu lấy cớ về nhà đẻ nên khéo léo từ chối. Lúc bắt đầu dọn mâm, quả thực chị dâu Triệu khóa cửa nhà, dắt theo đứa con trai thứ hai ngoài.

 

Bọn Tống Chi cũng để ý nhiều, Đường Văn Sinh mua nước ngọt về, là thứ đồ uống bọn trẻ con thích nhất. Vừa hôm nay Hồng Kiến Quân , cũng ăn cơm cùng.

 

Khi Nguyên Đản tan học về nhà, thấy một bàn đồ ăn ngon bày biện, nhóc mừng rỡ vô cùng, mặt mày hớn hở. Tiểu Diệp Tử và Nguyên Đản quan hệ , nhóc cạnh Nguyên Đản, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho . Tiểu Diệp Tử cứ gọi Nguyên Đản mãi, vô cùng yêu thích nhóc.

 

Ăn cơm trưa xong lâu thì Nguyên Đản học.

 

Những đứa trẻ cùng tuổi nhóc ở khu nhà ngang cũng mấy , nên bây giờ cần Mẹ Đường đưa học nữa mà nhóc tự .

 

Sau khi Tống Chi và những khác rời , Phong Ánh Nguyệt với Mẹ Đường chuyện dọn nhà.

 

“Mẹ, mặc dù con về , nhưng vẫn phiền dọn qua ở với con.”

 

“Cái . Con giáo viên cũng bận rộn, nấu cơm giúp con, dọn dẹp nhà cửa một chút, con cũng thể yên tâm dạy học.”

 

Đường Văn Sinh thuyết phục Mẹ Đường về công việc của bà.

 

Ký túc xá mới lớn. Dù bốn ở cũng gọi là quá rộng rãi, nhưng phòng khách thì quả thực rộng rãi hiếm thấy. Thế là Phong Ánh Nguyệt dẫn Mẹ Đường và Đường Văn Sinh xem xét khắp căn nhà, chuẩn đặt thêm một cái giường ở phòng khách.

 

Sau khi Nguyên Đản tan học tới xem nhà, nhóc giơ tay lên : “Con ở phòng khách, bà nội ở phòng nhỏ, cha ở phòng lớn.”

 

“Chắc thế thôi.”

 

Đường Văn Sinh gật đầu, đo đạc kích thước cho thật chuẩn: “Hoàn đủ. Cho dù là ở phòng khách, cha cũng sẽ sắp xếp để con ở thoải mái. Ban công thì để phòng sách nhỏ cho con, mùa đông đặt bếp lò ở đó cũng sẽ ấm áp.”

 

“Vâng!”

 

Nguyên Đản vô cùng hưng phấn gật đầu, nhóc học cũng tiện lợi, xuống lầu là tới trường học .

 

Phải tốn đến mười ngày, họ mới chuyển hết đồ đạc từ nhà ngang qua khu ký túc xá. Họ còn mua sắm thêm mấy bộ đồ dùng trong nhà mới. Đường Văn Sinh đích quét vôi tường, còn Mẹ Đường thì đem rèm cửa bà tự may để trang trí cho các cửa sổ, chỉ trừ cửa sổ chỗ bếp là cần.

 

 

Loading...