Phạm Khắc Hiếu
Nguyên Đản mắng 7
Mua giày cho con nít luôn chọn lớn hơn một cỡ. Đây là đầu tiên Đường Văn Sinh mua giày cho Nguyên Đản, vì đây giày dép của thằng bé đều do lớn trong nhà tự may/.
“Con ?”
“Dạ, lắm ạ.”
Nguyên Đản thành thật trả lời.
“Phải mua lớn hơn một cỡ. Trẻ con lớn nhanh lắm, năm nay mang , sang năm là chật ngay.” Người bán giày dặn dò.
“Con mấy bước để cha xem.”
Đường Văn Sinh Nguyên Đản thử mấy bước, Nguyên Đản chỉ mà còn nhảy mấy cái.
“Cũng đấy, buộc dây giày chặt một chút là nhảy luôn.” Đường Văn Sinh quyết định mua. Nguyên Đản quý đến mức nỡ mang, ôm khư khư về nhà.
Dáng vẻ đáng yêu đó khiến Đường Văn Sinh bật .
Vì sắp nên Đường Văn Sinh mua khá nhiều, cả bột ngô và bột mì, mỗi loại những một trăm cân, cộng thêm những thứ lặt vặt khác nữa nên hàng hóa nặng. Lúc trở về, thể chở thêm ai, đành đ.á.n.h xe bò về tận nhà.
Thấy mua nhiều đồ đạc đến thế, Đường và cha Đường lượt mắng một trận.
Thậm chí còn đòi chia bớt một nửa để họ mang thành phố.
Đương nhiên Phong Ánh Nguyệt và đồng ý, họ cất bộ hòm chứa đồ ăn khóa cẩn thận.
Sáng hôm , nhóm Phong Ánh Nguyệt mang túi vải trong huyện để mua vé tàu. Mỗi , họ đều mang theo quá nhiều đồ, chỉ mang ít lạp xưởng xông khói quà cho Lưu và những quen khác là đủ, còn thì mang càng ít càng .
Dù qua mấy tháng nữa, Phong Ánh Nguyệt sẽ còn ở nhà họ Lưu, cô sẽ chuyển chỗ ở, và Đường Văn Sinh cũng đang chuẩn thuê trọ gần trường.
Khi họ đến nhà họ Lưu, Lưu vẫn như năm, mà ở nhà đợi họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-334.html.]
Còn Lưu Phân thì ở hiệu sách.
Hai mừng khi thấy Lưu mập mạp, khỏe mạnh hơn .
Tới tối, Phong Ánh Nguyệt một bàn thức ăn thịnh soạn, chờ Lưu Phân tan ca về thì cả nhà bắt đầu dùng bữa.
“Không cha cứ càm ràm với con , nhưng mà nhân lúc còn trẻ thì con nên tìm lấy một nơi nương tựa khác chứ.” Trong bữa cơm, Lưu mở lời khuyên nhủ Lưu Phân.
Lưu Phân thở dài thườn thượt: “Cha , bây giờ con nghĩ nhiều như , chỉ nghĩ đến việc chăm sóc cha, nuôi Quải Quải khôn lớn, còn chuyện khác thì cứ để tùy duyên.”
Cậu Lưu sang Phong Ánh Nguyệt, ngầm ý cô khuyên nhủ con gái giúp , nhưng đúng lúc đó cô cũng nhận ánh mắt cầu cứu tha thiết từ Lưu Phân. Cả hai đều đang dán mắt cô, khiến cô khó xử đành sang Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh ho nhẹ một tiếng: “Chuyện thể vội vàng . Chúng cứ từ từ thôi. Con , duyên phận là điều quan trọng nhất, đó mới là tính nết, tính cách.”
“Phải đấy, đấy.” Lưu Phân gật đầu liên tục, gắp thức ăn bát Lưu: “Cha, cha yên tâm . Con sẽ tái giá mà, nhưng cứ để muộn một chút, cha đừng nôn nóng như thế.”
“Ừ, cũng .” Cậu Lưu vốn thương con gái, cũng đành gật đầu chấp thuận.
Lúc rửa chén, Lưu Phân và Phong Ánh Nguyệt cùng trò chuyện về những chuyện xảy trong con ngõ nhỏ dịp Tết : “Bồ Vũ kết hôn đấy, đúng lúc cả Lâm trở về thăm nhà, còn uống một chén rượu mừng nữa cơ.”
“Em nhớ Bồ Vũ thích cả Lâm nhiều năm lắm cơ mà?” Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Lưu Phân gật đầu: “ thành. Cô theo đuổi mười mấy năm trời, còn tình nguyện theo về quê thanh niên trí thức. trong lòng cả Lâm khác . Nghĩ cũng tội nghiệp cho Bồ Vũ. bây giờ thì , cô lấy điều kiện khá giả, đối xử với cô cũng tử tế. Hôm cô kết hôn, chị thấy cô tươi lắm.”
Nói xong, cô tặc lưỡi một cái, ghé sát tai Phong Ánh Nguyệt thì thầm: “ chị sắc mặt cả Lâm lúc đó cũng khó coi lắm cơ. Thật tình! Vẻ mặt cứ bực bội, khó chịu kiểu gì ! Chị còn thím Lâm mắng mấy ngày trời, đó cũng bỏ về quê luôn, chẳng thèm chào hỏi nhà.”
“Chắc là thấy Bồ Vũ quá nên hối hận chăng?”
“Chắc cũng hối hận đôi chút, nhưng phần nhiều là cảm thấy lưng bỗng dưng ít một cái đuôi theo đấy.”
“Cũng .” Phong Ánh Nguyệt thở dài: “Trước đây em từng một câu thế : Người bên cạnh bếp lửa nóng rực rỡ thì thể nào cảm nhận ấm đó, vấn đề là đón nhận thôi.”
Lưu Phân gật gù, tán thưởng: “Câu quá lý.”