Nguyên Đản bị mắng 6
Lúc ăn cơm, Phong Ánh Nguyệt và Chị dâu hai Đường liên tục gắp thức ăn cho Nguyên Đản, cốt để thằng bé ăn bù nhiều hơn.
Nguyên Đản vùi đầu lùa cơm, thấy Cha ngày mốt họ sẽ thành phố học, trong lòng thằng bé cảm thấy buồn bã, khó chịu.
Dì Nhỏ ở cùng một đội, ngày nào cũng thể gặp, nhưng nếu cha ngoài học thì sẽ gặp mấy tháng trời.
Còn nó, lúc nào cũng chỉ lo chạy sang chỗ Dì Nhỏ mà chẳng chịu ở nhà bầu bạn với cha .
Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Đản giúp Phong Ánh Nguyệt rửa chén.
“Mẹ, con lời, đáng lẽ con nên ở nhà với cha nhiều hơn.”
“Con vẫn chỉ là trẻ con thôi mà, đứa trẻ nào lúc nào cũng răm rắp lời chứ? Với , con cũng cố ý sai .” Phong Ánh Nguyệt xoa tóc nó: “Chờ tới hè, Mẹ sẽ về. Đến lúc đó ngày nào chúng cũng thể gặp .”
Nguyên Đản là vui vẻ ngay: “Chúng vẫn ở nhà ngang ?”
“Đến lúc đó xem tình hình . Dù thì căn nhà ngang cũng chật chội, nếu tìm chỗ ở hơn, lẽ chúng sẽ chuyển .”
Phong Ánh Nguyệt với Nguyên Đản về những điều thể sẽ xảy trong tương lai, Nguyên Đản nghiêm túc lắng , lúc rửa chân còn hỏi thêm nhiều câu hỏi.
Con trai lớn, ngủ phòng riêng, còn ngủ chung với hai vợ chồng nữa. Nằm giường, Phong Ánh Nguyệt cảm thấy thời gian quả thực trôi quá nhanh.
"Chớp mắt một cái, Nguyên Đản lớn đến nhường ."
“ thế, càng lớn càng khó bảo.” Đường Văn Sinh cởi chiếc áo ngoài, xuống: “Hơn nữa, nó lòng tự trọng cao, nặng lời mấy câu cũng sợ nó tủi .”
“Hôm nay chuyện vẫn chừng mực.” Phong Ánh Nguyệt vẫn khen mấy câu: “Đã nhiều năm , đây là đầu tiên em thấy mắng nó, cũng là đầu tiên nó mặt chúng .”
“Đều là do thiếu sự dạy bảo mà .” Đường Văn Sinh lật , nắm lấy tay cô, tiếp tục than thở: “Nó còn sợ . Hồi nó còn bé, chỉ cần trừng mắt một cái là nó điều gì nên, điều gì . Bây giờ trừng lòi cả mắt , nó cũng như hề .”
“Thôi , cũng là con lớn mà, lòng tự trọng cao…”
Không chỉ bọn họ, mà Mẹ Đường cũng đang với Cha Đường.
“ còn tưởng hôm nay Nguyên Đản đ.á.n.h chứ.”
“Đánh gì chứ? Nếu con nít lời, dù đ.á.n.h nó nó cũng . Thằng nhóc Nguyên Đản , một việc chỉ cần một , nó sẽ ghi nhớ kỹ càng.”
Cha Đường hiểu đứa trẻ lớn lên ngay trong tầm mắt .
“Ngày mai bà dẫn nó lên thị trấn cắt tóc đúng ? Nhớ mua cho nó chút quà bánh ngon miệng nhé.”
Mẹ Đường bật : “Biết .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-333.html.]
[]
Phạm Khắc Hiếu
Biết sắp cắt tóc, Nguyên Đản Cha Đường Văn Sinh đầy mong đợi.
Đường Văn Sinh thấy sự chờ mong trong mắt nó, nghĩ ngợi một lúc dậy: “Để con đưa Nguyên Đản .”
"Anh mua thêm bột ngô với bột mì nhé, mua nhiều một chút."
Phong Ánh Nguyệt căn dặn.
“Vậy để xe bò kéo.” Đường Văn Sinh nghĩ sắp học xa, nhân dịp mua sắm thêm vài thứ cho gia đình.
Xe bò kéo còn kịp rời khỏi khu vực Đội sản xuất, thùng xe vài sẵn. Họ đều là những lớn tuổi trong đội, đang rủ họp chợ. Đường Văn Sinh thấy họ run rẩy, lẩy bẩy, thế là liền nhanh chóng đỡ họ lên xe.
Dù cũng quý con trâu Đại Ngưu, quá nhiều nhờ xe, Đường Văn Sinh thể nào chở hết . May mắn , Đội trưởng cũng cần lên công xã, bò nhà ông to khỏe hơn nên thể chở hết những còn .
Đến phố huyện, Đường Văn Sinh gửi chiếc xe bò ở nhà quen dẫn Nguyên Đản cắt tóc . Họ sớm, tiệm cắt tóc mới chỉ một vị khách là một đàn ông trung niên, khi ông cắt xong thì đến lượt Nguyên Đản.
Giờ Nguyên Đản còn là đứa trẻ ép đến phát nữa. Nó ngoan ngoãn yên cho thợ cắt tóc cạo trọc. Chẳng mấy chốc, cái đầu nhỏ của nó nhẵn thín.
Đường Văn Sinh trả tiền, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc nhẵn thín của con: “Trông cũng tươm tất đấy chứ.”
Nguyên Đản gãi gãi đầu, vẻ vẫn quen. Đường Văn Sinh đội chiếc mũ mà vẫn thường đội khi ngoài cho thằng bé: “Ngoài trời lạnh, đừng để cảm gió.”
Nguyên Đản toe toét, nép sát , nắm chặt lấy tay như tìm kiếm sự che chở.
Bàn tay nhỏ của thằng bé lạnh, Đường Văn Sinh liền nắm lấy, Nguyên Đản vang. Nghe tiếng hồn nhiên của con, Đường Văn Sinh cũng khẽ mỉm . Vừa lúc quen bước đến chào hỏi, Đường Văn Sinh vẫn buông tay con mà đẩy Nguyên Đản về phía : “Gọi chú con.”
“Chú.”
Nguyên Đản nghiêm túc gọi một tiếng.
Người quen mỉm xoa cái đầu trọc nhỏ của nó: “Đã lớn thế .”
“ , chẳng mấy chốc mà trưởng thành.”
Đường Văn Sinh trò chuyện mấy câu với nọ, đó dẫn Nguyên Đản mua đồ.
“Mẹ dặn cha mua bột ngô và bột mì, mua thật nhiều ạ.”
Sợ cha quên, Nguyên Đản còn nhắc.
“Cha .”
Đường Văn Sinh quanh quất, đó đưa Nguyên Đản mua một đôi giày giải phóng . Nếu là mấy năm về , việc mua giày giải phóng khó khăn, phiếu mới mua . giờ đây, nguồn hàng phong phú hơn nhiều, mua những thứ chỉ cần tiền, cần dùng phiếu nữa.