Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:14:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ cháu lời 2

 

Mà lúc , Phong Ánh Nguyệt đang dọn dẹp phòng cho khách. Mẹ Đường và thím Lâm đưa Vĩnh Bình và Nguyên Đản dạo công viên, còn cô thì ở nhà dọn dẹp từ trong ngoài.

 

Đang lúc kho thịt mua và chuẩn hấp bánh bao, Phong Ánh Nguyệt định xem nồi thịt kho mềm nhừ , thì Mẹ Đường cùng Nguyên Đản tay xách nách mang đồ đạc, tươi rói trở về.

 

“Mẹ ơi, bọn con mua cá hố .”

 

Lần Ánh Nguyệt gửi về một ít, cả nhà ăn khen ngon, hôm nay chợ thấy cá rẻ tươi, thế nên Mẹ Đường và thím Lâm đều mua một mớ.

 

Mẹ Đường mua nhiều, định bụng mang về nhà cho cùng nếm.

 

“Vậy con sẽ nướng thêm một con cá hố nữa nhé.”

 

“Nướng bữa tối, đợi cả Cậu Cả về cùng ăn cho vui.”

 

Phong Ánh Nguyệt đáp: “Không , để tối nướng cũng tiện.”

 

Nguyên Đản bên cạnh gật đầu phụ họa: “Nhiều thế ăn hết.”

 

“Được .” Mẹ Đường thấy cũng lý, liền xắn ống tay áo lên, định bếp phụ một tay.

 

Phạm Khắc Hiếu

lúc , Vĩnh Bình chạy xộc sân, thở hổn hển: “Dì Phong! Chú bảo cháu mau báo tin cho dì , chú Đường và dì Lưu Phân về ! Họ đang ở ngoài ngõ!”

 

“Về ?!”

 

Cả Phong Ánh Nguyệt và Mẹ Đường đều kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.

 

“Này , con mau xem thử , ở đây trông coi cho!”

 

Mẹ Đường giục Ánh Nguyệt nhanh chóng ngõ. Phong Ánh Nguyệt cũng chẳng kịp khách sáo, vội cởi chiếc tạp dề vải, chạy thẳng ngoài.

 

“Nguyên Đản, em ?”

 

Vĩnh Bình rõ Lưu Phân về nhà suốt mấy năm ròng, trong ngõ nhỏ ai cũng chuyện . Giờ đây đang vây quanh Lưu Phân hỏi han, nên mới vội vàng chạy .

 

“Con .” Nguyên Đản chỉ cái bếp lò: “Con ở đây canh lửa cho .”

 

“Vậy xem nhé, lát nữa về kể cho em .” Nói , Vĩnh Bình cũng hấp tấp chạy .

 

Mẹ Đường đó, tâm trạng rộn ràng, cứ lẩm bẩm ngớt: “Người , bình an trở về là .”

 

Giờ đây, Lưu Phân bao vây, khó mà nhúc nhích nửa bước. Cô lớn lên ở đây từ bé, các chú các thím ai nấy đều yêu thương cô. Nay thấy cô bỗng nhiên trở về, còn cõng theo một đứa bé lưng, đồng thời nhớ mấy năm ròng cô về thăm cha , nhất thời các bậc trưởng bối đều chút giận dỗi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-318.html.]

Họ đến mức buông lời trách mắng nặng nề, chỉ là hiểu nổi vì nỡ lòng, nhẫn tâm đến .

 

Liêu Thiên Cường bên cạnh, nét mặt vui vẻ cảnh tượng. Thấy Phong Ánh Nguyệt đến, vội với Đường Văn Sinh: “Mọi cứ về nhà , lát nữa sẽ đưa vợ con về , để Phân Tử chịu trận trách mắng .”

 

Đường Văn Sinh xách mớ túi lớn túi nhỏ về phía Ánh Nguyệt. Chỉ cần thoáng qua con gái đang vây kín , Phong Ánh Nguyệt nhận đó chính là Lưu Phân.

 

“Mọi việc thỏa là .”

 

Ánh Nguyệt nở một nụ thật rạng rỡ: “Có con cái ? Cậu Cả mà thấy, nhất định sẽ mừng lắm cho xem.”

 

Đường Văn Sinh gật đầu: “Hai ngày nay nhà cửa thỏa em?”

 

“Ổn mà.”

 

Phong Ánh Nguyệt gật đầu, vội về nhà cùng chồng mà chen đám , đôi mắt cô rưng rưng, bắt chuyện đối mặt với Lưu Phân đang chất vấn như thế nào.

 

“Em là Phong Ánh Nguyệt, thuê căn nhà nhỏ phía đông của nhà chị đây.” Ánh Nguyệt ghé sát tai cô nhỏ.

 

“Chị .” Lưu Phân nở một nụ nhẹ. Cô Liêu Thiên Cường kể hết những chuyện xảy trong nhà mấy năm nay, cô nắm chặt lấy tay Ánh Nguyệt: “Mấy năm nay nhờ các em chăm sóc cha chị.”

 

Thím Lâm thấy thế, liền tiếp lời: “ thế! Nói đến mùa thu năm ngoái, cha cháu đổ bệnh nặng. Vợ chồng Tiểu Đường xin nghỉ hẳn một tuần phép để chăm sóc ông đấy!”

 

, cháu đối xử với cha như thế nữa nhé!” Thím Bồ cũng tỏ vẻ giận vì mấy năm qua cô hề về thăm nhà.

 

“Các thím, các chú ơi, đứa bé lưng Lưu Phân chắc là đói bụng . Hay là chúng để họ về nhà , lát nữa qua thăm .”

 

Phong Ánh Nguyệt liếc nhanh đứa bé lưng Lưu Phân, lớn tiếng đề nghị.

 

“Được, , mau về nhà thôi.”

 

Liêu Thiên Cường bên cạnh, thấy đôi mắt Lưu Phân hoe đỏ, nở một nụ cảm thông. Đợi khi hết, mới chậm rãi theo .

 

“Này, cái đứa bé lưng con Phân Tử , từ nãy giờ chẳng thấy tiếng động gì nhỉ?”

 

Thím Bồ giữ tay Thím Lâm đang định về, hạ giọng thì thầm. Thím Lâm giật , cũng thấy gì đó bất thường. Các bà nuôi con nuôi cháu bao nhiêu năm, dĩ nhiên hiểu rằng dù một đứa trẻ ngoan đến mấy cũng lúc cựa quậy lên tiếng.

 

Huống hồ, Lưu Phân suýt chút nữa bật trách mắng, đứa bé cũng chỉ lo lắng dựa sát lưng .

 

“Không thể nào…” Thím Lâm thì thào.

 

“Lát nữa chúng qua đó xem thử một chút.” Thím Bồ đề nghị.

 

“Ừ, .” Dù Lưu Phân cũng là đứa trẻ họ nó lớn lên, trong lòng ai cũng cảm thấy lo lắng yên.

 

 

Loading...