Em giỏi nhỉ 2
Nghe xong, Liêu Thiên Cường cũng cảm thấy điều thích hợp: "Cậu cả với chuyện ông tìm Lưu Phân."
"Thì gặp , còn bà thông gia mắng xối xả. Cậu bảo ông còn thể diện mà kể chuyện với ai chứ?"
Chú Lưu là coi trọng sĩ diện.
"Thế thì một , chờ . Cùng lắm là giữa trưa sẽ đến chỗ ."
"Hay là chúng hẹn gặp ở nhà ga thành phố P luôn ."
Thành phố P chính là nơi Lưu Phân đang sinh sống.
"Được!" Nói xong, Liêu Thiên Cường cúp máy, đó vô cùng lo lắng thẳng tới văn phòng của cấp để xin phép nghỉ.
Cấp mới cầm chiếc bánh bao lên, đang xuống ăn ngon lành thì vẻ mặt sốt ruột chạy của Liêu Thiên Cường dọa cho nghẹn họng...
"Mẹ, con và Thiên Cường ngoài vài ngày, cứ yên tâm ở đây với A Nguyệt." Trước khi lên đường, Đường Văn Sinh còn dặn dò Mẹ Đường một phen cẩn thận.
"Biết . Các con chuyện gì cũng cẩn thận đấy."
Mẹ Đường dặn dò.
Nguyên Đản Vĩnh Bình dắt ngoài chơi nên bây giờ ở nhà.
Phong Ánh Nguyệt lo lắng nên cũng : "Đầu tiên đừng tìm thẳng tới nhà đó, tránh rút dây động rừng. Chúng thể hỏi thăm tình hình từ những hàng xóm trong phố ."
"Biết ." Đường Văn Sinh gật đầu: "Yên tâm , chừng mực mà."
Chờ lúc tới nhà ga thành phố P thì Liêu Thiên Cường còn tới, vì thế Đường Văn Sinh ăn một bát mì vằn thắn, uống một bát canh nóng hôi hổi khiến cả ấm áp hơn.
Lúc Liêu Thiên Cường đến thì nhà ga vẫn đông . Thấy Đường Văn Sinh một ở chờ , vô cùng cảm động, thấy hổ.
"Văn Sinh , là do tới muộn. từng tới bên , lúc cha nhắc qua một , ghi địa chỉ, chạy về nhà lục tung một hồi mới tìm thấy." Nói xong, chìa tờ giấy xé xuống tiếp: "Bên đơn vị chúng chuyến xe khách thẳng tới chỗ nên chỉ thể đổi xe giữa đường, ai ngờ đường còn trì hoãn mất một lúc."
Phạm Khắc Hiếu
"Đừng nhảm nữa, , ăn chút gì đó , đó chúng tìm."
May mà nhà chồng Lưu Phân ở ngay bên cạnh nội thành, nhưng cho dù là thì bọn họ cũng vài chuyến xe buýt mới đến con hẻm mà đối phương ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-314.html.]
Mà lúc trời sắp tối .
"Ở sáu trong con hẻm ?"
"Phải ."
Liêu Thiên Cường đưa tờ giấy cho xem, chính xác là địa chỉ .
"Thôi , chúng sang hẻm đối diện xem thử."
Liêu Thiên Cường gật đầu thêm gì. Từ hồi còn học, luôn là theo đuôi Đường Văn Sinh, thích theo lời .
Theo Đường Văn Sinh loanh quanh mấy vòng, cuối cùng họ dừng nhà của một bà cụ đang cổng.
"Thưa bà, bà cho cháu hỏi thăm, ở đây nhà nào họ Tả ạ? Tên là Tả Náo Tâm."
Mặc dù bà cụ cao tuổi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, liền lắc đầu: "Họ Tả ? Cái tên thấy lạ lùng, trong hẻm nhà chúng , mà cả khu cũng ai họ Tả. Các đang tìm ai thế?"
"Không ạ?"
Đường Văn Sinh sửng sốt, đó sang Liêu Thiên Cường bên cạnh: "Chẳng lẽ chú bà con xa của lừa ? Ông ở chỗ ?"
Liêu Thiên Cường chớp mắt, phản ứng cực nhanh véo mạnh đùi một cái. Đôi mắt lập tức đỏ hoe, bắt đầu nức nở mặt bà cụ.
"Chắc là ông sợ cháu tìm nên mới đ.á.n.h lừa cháu bằng cái địa chỉ lộn xộn ! Chẳng năm xưa ông cả cho ông cưới cô gái thôi ? Bỏ biền biệt bao năm trời như thế, thấy trong nhà chuyện lớn mà ông còn nhẫn tâm lừa cháu nữa!"
Vừa lúc đó, một cặp vợ chồng trung niên khỏi nhà, cùng với hai đứa bé chừng mười mấy tuổi, đều tò mò ngóng.
"Sao thế? Có chuyện gì ?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
Bà cụ cũng là nhiệt tình, thấy Liêu Thiên Cường lóc kể lể như , bà cũng cảm thấy chú quá nhẫn tâm, vội vàng với con trai: "Tới đây tìm đấy! Kết quả là lừa , vốn dĩ hề ở khu vực nhà !"
"Ôi chao, thế nhỉ?"
Cô con dâu cau mày .
Trong lúc đàn ông trung niên an ủi Liêu Thiên Cường thì Đường Văn Sinh cũng ủ rũ bên cạnh. Anh ngẩng đầu trời vài , cuối cùng ngượng ngùng tới mặt bà cụ và con dâu bà , : "Bác gái, chị gái, cả đây nữa, hôm nay cũng muộn , chúng chỗ để ở. Chúng thể mạn phép xin tá túc nhà một đêm ? Chúng cam đoan sẽ ở miễn phí ."
Nói xong, móc hai đồng bạc, đưa cho bà cụ.