Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 306:3)

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:13:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh hai Đường xong vẫn còn cảm thấy lấn cấn: "Kể cả nó ở nhà cả đời, chúng cũng nuôi nổi chứ .”

 

Vừa dứt lời, Đường và chị dâu hai Đường mỗi đ.á.n.h cho một cái.

 

“Thằng năng linh tinh gì thế hả?”

 

“Anh thể mong em gái gả về một nơi hơn ?”

 

Anh hai Đường đ.á.n.h đến ngơ ngác, sai cái gì ư?

 

Phong Ánh Nguyệt cố nhịn . Cha Đường lườm hai Đường một cái tiếp tục bàn chuyện tổ chức tiệc đính hôn.

 

Có nhà , nhà . ý nhà họ Chương bên ngỏ lời , dĩ nhiên nhà họ Đường cũng tổ chức cho tươm tất.

 

Phạm Khắc Hiếu

Tiệc đính hôn cốt là mời họ hàng thích hai bên đến chung vui, để hai đứa trẻ mắt , ai cũng từ nay hai nhà chính thức kết thông gia.

 

Phong Ánh Nguyệt xong liền : “Cha, , để con lo chuyện bếp núc bữa tiệc .”

 

“Mẹ chờ mỗi câu của con thôi.” Mẹ Đường híp cả mắt gật đầu: “Tài nấu nướng của con nổi tiếng khắp cả đội sản xuất đấy.”

 

“Vậy con và hai sẽ tự tay chuẩn đồ dùng trong nhà, để em gái mang theo về nhà chồng.”

 

Đường Văn Sinh tiếp lời.

 

“Chuyện đồ dùng trong nhà các con cần lo.” Cha Đường : “Cha, bác cả, chú ba các con sẽ cùng bàn bạc. Giống như lúc chị họ các con xuất giá, mấy lớn chúng sẽ lo đặt mua hết.”

 

Anh hai Đường chút hụt hẫng: “Vậy chẳng lẽ chúng giúp ?”

 

“Sao giúp , còn bao nhiêu việc lớn việc nhỏ cơ mà.” Chị dâu hai Đường che miệng duyên một cái: “Anh đừng vội.”

 

Phong Ánh Nguyệt thì hiểu rõ, em chồng xuất giá, dù vai trò chị dâu chuẩn sính lễ chính, nhưng việc thêm của hồi môn là chuyện đương nhiên, tùy theo tâm ý của mà tặng quà gì cũng .

 

Nguyên Đản giữa Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, lớn chuyện lâu. Lúc đang tắm chung với Đường Văn Sinh, nó hỏi: "Dì sắp lấy chồng ạ?"

 

“Còn chờ thêm hai năm nữa.” Đường Văn Sinh dội một gáo nước lên nó.

 

Nguyên Đản nghịch xà phòng tạo bọt, hỏi tiếp: “Là chú Chương ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-3063.html.]

Đường Văn Sinh liếc nó: “ .”

 

Nguyên Đản gật gù: “Chú Chương cũng tệ, đấy.”

 

Nghe cái giọng già dặn đó, Đường Văn Sinh phì , xoa đầu nó một cái: “Nhóc con cũng xét nét cơ .”

 

Nguyên Đản hì hì, tắm xong, đầu tóc còn ướt sũng vội chạy ngoài.

 

Phong Ánh Nguyệt cũng tắm xong bước , thấy tóc nó ướt nhẹp, vội vàng lấy khăn khô lau cho nó.

 

"Mới tắm xong, chạy nhảy cho mồ hôi mồ kê nhễ nhại đấy, ?"

 

“Dạ con .”

 

Nguyên Đản chạy tìm A Tráng chơi một lát.

 

Trên bầu trời đêm treo một vầng trăng tròn vành vạnh, bên cạnh là vô ngôi sáng lấp lánh. Những buổi tối như thế , dù khuya lắm , cần đèn dầu cũng thấy rõ đường . Thế nên Nguyên Đản và lũ trẻ thích tụ tập chơi đùa, bắt đom đóm, vân vân.

 

Ngày chọn là mùng ba tháng tám âm lịch, tức là cuối tháng tám dương lịch. Chỉ còn vài ngày nữa là vợ chồng Phong Ánh Nguyệt về thành phố học .

 

Mới sáng sớm tinh mơ, trong nhà bắt đầu bận rộn rộn ràng.

 

Tiệc mừng của nhà gái sẽ diễn buổi trưa, còn nhà trai sẽ đãi tiệc buổi tối, bởi phía nhà gái cần chuẩn nhiều thứ.

 

Phong Ánh Nguyệt phụ trách mảng bếp núc, đương nhiên là tíu tít lo liệu đồ ăn thức uống.

 

Nguyên Đản mặc bộ quần áo mới tinh do Phong Ánh Nguyệt may, cũng ở trong đám lớn giúp đỡ cầm cái , đưa cái , trông thằng bé thật bận rộn.

 

Đường Văn Tuệ khoác lên bộ đồ mới tự tay cô may, tết hai b.í.m tóc thật dày, đang soi gương lau mặt trong phòng.

 

cũng học Phong Ánh Nguyệt một vài kỹ xảo trang điểm, chỉ điều hôm nay trời vẫn còn nóng, Đường Văn Tuệ bôi trát quá nhiều thứ lên mặt, chỉ dùng bút chì than tô đôi lông mày, thoa thêm chút son môi mà Chương Nam Tuyền mua tặng.

 

Dù chỉnh trang đơn giản thế nào, cô gái mười tám tuổi cũng vẫn xinh rạng rỡ. Cô mở cửa phòng bước Đường kéo tay .

 

Đôi mắt Đường đỏ hoe. Dù hôm nay chỉ là lễ đính hôn, bà vẫn thấy lòng nỡ: “Mới chớp mắt thôi mà con lớn, thành .”

 

Đường Văn Tuệ , trong lòng cũng dâng lên nỗi chua xót, tiến tới ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ ơi, cho dù con bao nhiêu tuổi chăng nữa, con vẫn luôn là con gái nhỏ của .”

 

 

Loading...