Đường Văn Tuệ đính hôn (2)
Trong phòng, bác cả gái hỏi Đường: “Hai vợ chồng thằng ba cũng về , khi nào thì xử lý chuyện của Văn Tuệ đây?”
“Cứ chờ họ về đủ.” Mẹ Đường híp mắt gật đầu: “Lại chọn một ngày lành quyết định chuyện hôn sự.”
“Được, .” Bác cả gái đến nếp nhăn bên khóe mắt đều tụ .
Buổi trưa đều trở về ăn cơm. Sợ Đường một bận xuể, Chị dâu hai hoặc Đường Văn Tuệ đều sẽ phiên về giúp bữa trưa.
Bởi vì đang vụ thu hoạch, mệt nóng, cho nên ăn khỏe.
Chờ khi Chị dâu hai về đến nhà, cô thấy thức ăn đều sắp xong . Có bánh bao ngô hấp, còn mang con cá nuôi mấy hôm . Con cá đó vốn là nhà đẻ của cô đưa tới, hôm ăn một con.
Còn một con lớn, Chị dâu hai nghĩ đến hai vợ chồng chú ba hai ngày nữa sẽ về, nên đề nghị nuôi thêm, đợi họ về cùng ăn.
“Chị dâu hai.” Phong Ánh Nguyệt thấy cô về, kéo cô phòng : “Nhìn xem thích .”
Cô mang về chính là áo ngực, cùng với vải đủ để may hai bộ quần áo mùa thu.
“Ơ kìa, em còn mua thật .” Sau khi trông thấy áo ngực, mặt của Chị dâu hai đỏ bừng lên nhưng cũng thích vô cùng, tiến lên sờ một cái: “Mềm mại quá.”
Cô cũng các thanh niên trí thức phụ nữ thành phố đều mặc áo ngực, cho nên khi Đường Văn Tuệ thư cho Phong Ánh Nguyệt, cô liền hỏi thử một câu, ngờ Phong Ánh Nguyệt mua về cho cô.
“Em đoán mua cỡ nhỏ, buổi tối chị dâu hai thử xem...”
Trong phòng hai đóng cửa chuyện, Nguyên Đản theo thì Đường tủm tỉm gọi .
Phạm Khắc Hiếu
“Mẹ cháu cùng bác gái cháu đang chuyện riêng, cháu thể .”
“Vì thể ?”
Nguyên Đản tò mò hỏi.
“Cháu là đàn ông nhỏ, thể cháu với các bác gái chuyện nhỏ .”
Mẹ Đường chọc cái đầu nhỏ của nó một cái: “Cháu tin thì hỏi cha cháu .”
Đường Văn Sinh đẩy lá chắn, thấy Nguyên Đản về phía , vội vàng : “Hết củi , Nguyên Đản, con đến sân ôm hai thanh củi đến đây.”
Kết quả Nguyên Đản mắc mưu, hai tay chống nạnh, hất cằm nhỏ lên chỉ bếp lò bên : “Bánh bao sắp phồng đến tận nồi , còn đốt củi gì nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-305.html.]
Đường Văn Sinh: ...
Mẹ Đường bên cạnh ngớt: "Thằng bé lanh lợi thật, giờ dễ mà bắt nạt nó .”
May mà lúc Phong Ánh Nguyệt đến, Đường Văn Sinh thở phào, cầm chiếc kẹp than bỏ thêm chút củi vụn bếp lò để giữ ấm cho nồi cơm.
Vài phút , chị dâu hai Đường bước , mặt vẫn còn ửng đỏ. Mẹ Đường thấy thế, trêu chọc nữa, chỉ gọi: “Nguyên Đản, cháu đồng gọi ông nội về ăn cơm thôi.”
“Vâng ạ!”
Nguyên Đản như lệnh, lập tức chạy biến ngoài.
“Cháu chậm thôi, đường mà nhé.” Phong Ánh Nguyệt nhắc theo .
“Dạ!”
Quả nhiên, tốc độ của Nguyên Đản giảm hẳn xuống.
Lần về nhà, hai vợ chồng họ mua quà cho tất cả . Phong Ánh Nguyệt lo phần quà cho phụ nữ trong nhà, còn Đường Văn Sinh lo cho cánh đàn ông.
Phong Ánh Nguyệt mua cho ba ( chồng, bác cả gái, thím ba) những món quà giống : đủ vải may hai bộ quần áo, vài chiếc áo lót, và bánh táo.
Buổi tối, họ cùng bờ sông hóng gió, Đường Văn Tuệ và chị dâu hai Đường theo Phong Ánh Nguyệt, ba cô gái cứ rủ rỉ trò chuyện, mặt ai nấy đều ửng hồng.
Còn mấy em Đường Văn Sinh thì đưa Nguyên Đản xuống nước mát.
Người bờ sông hề ít, nhưng chủ yếu là lớn đưa trẻ con chơi, cốt để đảm bảo an cho lũ trẻ.
Sau khi vụ thu hoạch kết thúc, cả nhà một bữa cơm thật thịnh soạn, ăn uống xong xuôi, nhà bếp cũng dọn dẹp sạch sẽ. Cha Đường gọi cả nhà sân hóng mát, sẵn tiện mở một cuộc họp gia đình.
“Hôm nay chúng họp là để bàn chuyện đính hôn của Văn Tuệ và Nam Tuyền. Bên nhà họ Chương nhờ trưởng bối uy tín nhất đội sản xuất đến nhà để chính thức dạm hỏi. Ngày giờ sẽ do nhà gái chúng chọn, đó nhà trai sẽ tới cửa trao sính lễ.”
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh chuyện qua thư từ từ , nên họ ngạc nhiên mà nghiêm túc lắng .
Mặt Đường Văn Tuệ đỏ bừng, dù cô lấy chiếc quạt che nửa mặt, vẫn thấy rõ sự bẽn lẽn đó. Mẹ Đường , vỗ vỗ vai cô con gái.
"Còn ngại ngùng gì nữa con. Con gái tròn mười tám . Đính hôn xong, cha còn giữ con ở nhà thêm hai năm nữa mới gả, Nam Tuyền cũng ý kiến gì. Cậu còn tranh thủ hai năm sửa sang nhà cửa cho tươm tất."
"May mà hai nhà cùng một đội sản xuất, cũng chẳng cách xa là mấy. Nếu , còn giữ con bé ở nhà thêm mười mấy năm nữa hãy tính cơ đấy.”