Nhớ họ 1
Thím Lâm cũng sang giúp đỡ, thấy thì than thở: "Chắc là của tới , nhưng thế cũng , bệnh tật mà ."
" thế, bảo ông chú nhà tám, ngõ bốn bệnh nặng nhiều năm, tiền bạc trong nhà khánh kiệt chẳng còn gì, thì gầy trơ xương. Đừng là ông khó chịu, ngay cả con trai và con dâu cũng chịu khổ nổi, quả là khó khăn thật đấy.”
Một thím khác cũng tham gia cuộc trò chuyện của họ.
Phong Ánh Nguyệt bên cạnh thím Lâm, còn Đường Văn Sinh thì theo Lưu để dựng linh đường ở trong sân.
Tối hôm nay, vợ chồng hai bận rộn giúp đỡ đến tận hơn mười hai giờ đêm mới về nhà. Họ là láng giềng mới chuyển đến lâu, nên nhà họ Bồ cảm kích vô cùng khi thấy họ xắn tay áo giúp việc.
Hơn nữa, ngày mai hai còn học nên Lưu bèn khuyên họ về nhà nghỉ ngơi, khi nhận tin rằng họ hàng của nhà họ Bồ đến, rằng vẫn còn nhiều hàng xóm láng giềng như lắm, nên hai Phong Ánh Nguyệt mới về nhà.
Về đến nhà bao lâu thì họ chuẩn nấu mì để ăn, Lưu bưng hai tô mì trứng nóng hổi sang: "Thím Bồ sợ mấy đứa cháu đói bụng, mau đây ăn bát mì nghỉ ngơi cho sức."
Đây là lòng của , dĩ nhiên hai sẽ từ chối: "Cậu cả, chúng cháu nhường một tô."
"Không cần ." Cậu Lưu vội vàng xua tay: "Cậu ăn ở bên mới sang đây."
Cậu ngoài sân nhà họ Bồ vẫn còn ồn ào tiếng : "Mới mấy hôm còn rủ chú Bồ chơi cờ, trông vẫn còn khỏe khoắn lắm, đột ngột như ."
Có thể coi như Lưu ông nội Bồ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nay bỗng dưng qua đời nên trong lòng ưu sầu.
Sáng sớm hôm , lúc nhóm Phong Ánh Nguyệt ngoài, họ thẳng sang nhà đối diện biếu hai hào tiền phúng điếu. Số tiền nhiều, nhưng cũng chẳng ít.
Dù , gia đình họ Bồ vẫn tiếp đón nhiệt tình như cũ, còn quên dặn dò hai ban trưa nhớ về dùng bữa cơm chay.
Hôm nay Cậu Lưu lên đội nên tiện qua phụ giúp. Chờ khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh khuất bóng, Chú Bồ mới sang ông: "Hai đứa trẻ quả thực là bà con xa của ông ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-293.html.]
"Sao, trông giống ?"
Cậu Lưu vẻ bực dọc.
Chú Bồ gãi gãi mũi: "Quả thực giống. Chúng nó quá mực tình nghĩa."
"Nói thế là ý gì? Là bảo lão Lưu đây sống vô ơn bạc nghĩa đấy ?"
Cậu Lưu tỏ vẻ hài lòng.
"Dù thì cái con bé nhà ông (Lưu Phân) cũng gì ." Chú Bồ ngừng một lát thở dài: "Con gái lớn nhà còn tệ hơn cả nó, nuôi thành một đứa ngỗ nghịch, hư hỏng mất ."
Cậu Lưu nhếch miệng khẩy, liếc Thím Lâm đang bưng cái chậu sứ nhà bếp: "Sợ gì chứ? Đã theo cái đứa ngỗ nghịch thì dĩ nhiên là nó cũng sẽ hóa ngỗ nghịch theo thôi."
Quả đúng là như thế. Nếu Anh Cả Lâm đưa yêu về quê, thì con gái lớn nhà họ Bồ cũng bám theo Anh Cả Lâm mà về theo.
Con gái lớn nhà họ Bồ và Anh Cả Lâm vốn là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ. Anh Cả Lâm lòng một cô gái ở ngõ nhỏ bên cạnh, chỉ coi cô bé như em gái mà thôi. Thành khi Anh Cả Lâm về quê, con gái lớn nhà họ Bồ cũng lẽo đẽo theo.
Phạm Khắc Hiếu
Chú Bồ chỉ hai cô con gái, giờ thì tức đến tím mặt. Mấy năm nay ông cũng chẳng mở lời với Chú Lâm . Dù Chú Lâm cũng chột , song vẫn thường xuyên tìm sang đây để chuyện cho đỡ buồn.
" là con gái đều là nợ cả."
Chú Bồ bùi ngùi cảm thán. Cậu Lưu nghĩ về cô con gái Lưu Phân của , sang linh đường nhà họ Bồ. Ông quyết định trở về lá thư tức tốc đến bưu điện.
Bức thư hồi đáp của Lưu Phân gửi đến đúng ngày thứ Bảy. Lúc , Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đang ở ngoài sân, một phơi quần áo, một thì giặt giày.
"Đồng chí Lưu nhà ? Có thư nhà gửi đến cho ông ."
Phong Ánh Nguyệt lên tiếng trả lời ngoài nhận thư, cẩn thận đặt ngay ngắn ngăn kéo ở gian nhà . Cậu Lưu vốn khóa cửa gian nhà , một phần vì nơi đây đặt bàn ăn, phần còn là bởi ông tuyệt đối tin tưởng hai Phong Ánh Nguyệt.
Cả hai cũng hề phụ lòng tín nhiệm của ông . Không những ông trông nom nhà cửa, dọn dẹp quét tước sạch sẽ từ trong ngoài, mà họ còn chuẩn cho ông những bữa cơm nóng sốt, ngon lành.