Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:12:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đến bệnh viện thành phố (2)

 

Anh hai Đường mệt tới nỗi chuyện. Mãi cho đến lúc ăn cơm xong, tắm rửa sảng khoái, mặc quần áo ấm áp cạnh đống lửa mới bắt đầu ba hoa kể lể.

 

Còn Đường Văn Sinh thì kéo Phong Ánh Nguyệt phòng ngủ.

 

Sau khi phòng, lấy tiền cất trong tủ , : “Tiền hàng là bốn trăm đồng, bán hết bộ. Sau khi trừ tiền vốn thì tám trăm sáu mươi đồng. Anh tròn lên luôn.”

 

Phong Ánh Nguyệt áng chừng tiền lời từ đó. Bây giờ cô chỉ để Đường Văn Sinh nghỉ ngơi thật . Sau khi cất tiền , cô kéo xuống ngay.

 

“Em nhớ để ý, khi hàng mẫu đưa , sẽ nhiều tới xem cách …”

 

Sau khi mấy câu, Đường Văn Sinh chìm giấc ngủ.

 

Phong Ánh Nguyệt nép lòng mà cọ một lúc, đó cũng ngủ theo.

 

Sáng hôm , khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh giấc, Đường Văn Sinh vẫn còn ngủ say. Cô nhẹ nhàng xuống giường, hôm nay là ngày Lễ Nguyên Đán nghỉ.

 

Cha Đường thương Đại Ngưu vất vả nhiều, nên ông mượn con trâu kéo xe của nhà đội trưởng, cùng nó tận huyện để đón Nguyên Đản về.

 

Khi họ về tới cổng, mâm cơm trưa dọn sẵn bàn.

 

Nguyên Đản chạy bổ tới ôm chầm lấy chân Phong Ánh Nguyệt, khoe: "Mẹ ơi, con một tờ giấy khen to lắm cơ!"

 

Nói , thằng bé sang bảo Mẹ Đường đưa giấy khen cho cô xem.

 

Đó là một tờ giấy dó màu đỏ tươi, chữ tay nắn nót ghi danh hiệu: Học sinh ngoan ngoãn nhất, cùng cái tên Đường Nhất Thành.

 

Tên lót của thế hệ Nguyên Đản là chữ “Nhất". A Tráng nhà Bác cả Đường, tên là Đường Nhất Quân. Còn các cô con gái thì hiện chỉ tên gọi ở nhà (nhũ danh), đặt tên chính thức.

 

"Thật là giỏi giang." Phong Ánh Nguyệt khen ngợi, ướm thử tờ giấy khen lên tường: "Nên dán ở bên mép , là góc bên đây nhỉ?"

 

Nguyên Đản thẹn thùng, chỉ chỗ tường đất nện cạnh bàn ăn: "Dán ngay chỗ ."

 

Phong Ánh Nguyệt lấy hồ dán , bế Nguyên Đản lên để thằng bé tự tay dán giấy khen lên tường.

 

Đường Văn Sinh và Anh hai Đường cũng thức giấc, thấy tờ giấy khen đỏ rực tường thì đều xuýt xoa khen ngợi Nguyên Đản. Thằng bé vui vẻ mặt, kéo A Tráng qua nhà để khoe thành tích.

 

A Tráng đến tuổi học chính thức, chỉ theo học vài chữ và với mấy chị thanh niên trí thức ở khu vực giáo dục. Khi hiểu ý nghĩa của tờ giấy khen, thằng bé tỏ vô cùng hâm mộ.

 

"A Tráng , nửa cuối năm là cháu lớp một đúng ?" Phong Ánh Nguyệt ôn tồn hỏi.

 

A Tráng gật đầu cái rụp, vẻ mặt vô cùng háo hức: "Dạ, bố cháu bảo cháu sắp học ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-276.html.]

 

"Giỏi quá, Nguyên Đản còn đợi thêm hai năm nữa mới như cháu đấy." Phong Ánh Nguyệt . A Tráng lập tức ưỡn n.g.ự.c thẳng : "Sau khi cháu học, cháu sẽ dạy Nguyên Đản học."

 

Nguyên Đản vui vẻ kéo tay em, đó cả hai đứa nhỏ cùng dắt sân để xem con trâu kéo xe.

 

Anh hai Đường theo Đường Văn Sinh tròn mười sáu ngày, tính mỗi ngày một đồng tiền công, Đường Văn Sinh cùng Phong Ánh Nguyệt đếm đủ mười sáu đồng bạc đưa cho .

Phạm Khắc Hiếu

 

"Sao mà đưa nhiều đến thế?" Tuy Chị dâu hai Đường chuyến họ kiếm ít, nhưng chồng chỉ là chạy vặt, tiền quả thực quá hậu hĩnh.

 

"Trời sáng lên đường, trời tối mịt còn chăm lo cho trâu ăn, vất vả lắm, đưa từng còn khiến chúng em ngại ngùng đấy chứ." Phong Ánh Nguyệt đẩy tiền phía chị dâu.

 

Chị dâu hai Đường đỏ bừng mặt: "Nhiều thật đấy! Lần công nhân thời vụ cho đội vận chuyển, mỗi ngày chỉ mấy hào, mà còn vất vả hơn chuyến nhiều."

 

" thế ." Anh hai Đường ngượng ngùng gãi đầu: "Dù cũng là trong nhà, đưa tiền cũng . Anh chỉ chạy vặt giúp thôi, việc buôn bán kiếm tiền là nhờ Thằng ba nó thông minh, ..."

 

"Anh hai, thế là em mất hứng đấy." Đường Văn Sinh trừng mắt : "Lần em sẽ dám nhờ nữa, em đành tìm ngoài thôi."

 

"Đừng, đừng, đừng!" Anh hai Đường vội vàng xua tay: "Sao em lời như ? Em là em ruột của , nhờ thì nhờ ai!"

 

Chị dâu hai Đường , tủm tỉm nhận tiền. Cô mang về phòng riêng mà thẳng phòng Mẹ Đường, giao bộ cho chồng giữ hộ.

 

Mẹ Đường kiên quyết đẩy trả: "Đây là tiền Thằng hai tự tay nó vất vả kiếm , nhờ Thằng ba dẫn đường. Các con cứ giữ lấy mà dùng, đừng đưa ."

 

"Thế thì giữ giúp con mấy đồng ." Chị dâu hai Đường rút sáu đồng đặt cạnh gối chồng: "Con giữ mười đồng là đủ ạ."

 

Mẹ chồng các nhà khác thường ít khi để con dâu cầm tiền riêng, nên đối với Chị dâu hai Đường, như là quá chu đáo .

 

"Con cứ cầm hết . Chẳng đây con bệnh viện kiểm tra sức khỏe ?"

 

Nói , Mẹ Đường mở ngăn tủ khóa cẩn thận, lấy chiếc túi vải đựng tiền gói ghém kỹ càng . Bà đưa thêm năm mươi đồng cho cô: "Lần đừng đến bệnh viện huyện nữa, chúng thẳng lên bệnh viện thành phố thăm khám mới yên tâm."

 

Lời thực sự chạm đến nỗi lòng của Chị dâu hai Đường. Cô và Anh hai Đường cưới gần chục năm mà bụng vẫn tin vui gì, ngay cả bên nhà ngoại cũng đang sốt ruột lắm.

 

Biết vợ chồng Anh hai Đường sắp lên thành phố kiểm tra, Đường Văn Sinh suy nghĩ một lát đề nghị: "Anh hai, chị dâu hai quen đường sá thành phố, để em cùng hai cho tiện chăm sóc."

 

Quả thật, vợ chồng Anh hai Đường bao giờ đặt chân lên thành phố lớn.

 

Thế là, sáng hôm họ đến nhà đội trưởng xin giấy giới thiệu. Đội trưởng kéo Đường Văn Sinh dặn dò mấy câu: "Công xã thông báo xuống, là chỉ cần hai vợ chồng đỗ đại học là thể nhận trợ cấp. Chỉ cần Thị trấn đóng dấu xác nhận, hai cứ mang đến trường học nộp lúc khai giảng là xong."

 

"Cháu là công nhân viên chức." Đường Văn Sinh khó hiểu: "Theo lẽ thường, cháu sẽ hưởng trợ cấp chứ ạ?"

 

"Bây giờ chính sách sự điều chỉnh ." Đội trưởng tủm tỉm, vỗ vỗ vai : "Dù là công nhân cán bộ, chỉ cần đỗ đại học, mà thu nhập gia đình hàng tháng vượt quá năm mươi đồng thì đều thể nhận trợ cấp. Số lượng trợ cấp cụ thể sẽ do nhà trường quyết định."

 

" là tin vui!" Anh hai Đường nhếch miệng thật tươi.

 

 

Loading...