Cậu Lưu cho thuê phòng 7
Rượu ngà ngà, mãi một lúc Lưu mới bắt đầu chuyện tiền thuê nhà: "Cậu cũng nhà cửa náo nhiệt một chút, thêm chút . Nói chung là thuê nhà ở trong ngõ bọn đây, loại nhà như nhà phía đông thì một tháng là tám đồng."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu. Chiều nay lúc bọn họ dạo khắp nơi cũng hỏi nhiều nhà . Có mấy nhà còn mở miệng đòi mười đồng một tháng nữa kìa.
Còn nếu là nhà một gian thì diện tích bằng một căn nhà ở nhà ngang, một tháng cũng bốn đồng rưỡi. Hơn nữa những căn nhà như thế bên trong thường đồ đạc gì cả, nếu ở sẽ mua sắm thêm.
"Hai cháu là bạn của Thiên Cường, cũng coi như là cháu trai cháu dâu của ." Cậu Lưu cạn ly với họ: "Vậy nên một tháng lấy năm đồng nhé, còn tiền điện nước thì chúng chia đều. Tiền thuê phòng chỉ tính trong mấy tháng các cháu học thôi. Vào mấy kỳ nghỉ như nghỉ đông nghỉ hè các cháu về nhà thì những tháng đó sẽ tính tiền phòng của các cháu."
"Vậy sẽ thiệt lớn ."
Đường Văn Sinh .
Cậu Lưu khoát tay: "Nói tầm bậy. Nhà mà cho hai cháu thuê thì cũng bỏ đó thôi. Cậu chỉ một lời dặn đó là hy vọng các cháu trân trọng đồ dùng trong nhà."
Phong Ánh Nguyệt rót rượu cho ông : "Vậy chúng cháu cảm ơn ."
Cậu Lưu bưng rượu lên uống một cạn sạch: "Ơn gì mà ơn, trong lòng vui đấy. Phòng bếp các cháu cứ dùng tự nhiên. Nếu thì thể ăn chung với còn thì chúng ăn riêng, đều cả."
Phạm Khắc Hiếu
Nơi chỉ cách trường học mười lăm phút bộ nên buổi trưa vẫn kịp về nấu cơm.
Nếu thể nấu cơm ở nhà thì rẻ hơn ăn uống trong căng tin nhiều.
Tối hôm đó, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh tạm thời ở phòng khách của nhà phía tây.
"Một học kỳ bốn tháng, một năm là tám tháng, tổng cộng bốn mươi đồng. Em học bốn năm đại học, thì năm năm. Chúng cứ tính năm năm , là tiền thuê nhà hết hai trăm đồng."
Phong Ánh Nguyệt trong lòng Đường Văn Sinh, thấp giọng tính toán tiền thuê phòng bọn họ chi trả trong mấy năm tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-272.html.]
"Tiền dành dụm cho những dịp lễ tết ở nhà cũng như thế, mỗi năm một trăm hai mươi đồng. Ngoài còn cộng thêm một ít tiền tiêu vặt của chúng , tiền tiêu vặt cho và Nguyên Bảo nữa. Tính tổng chi cố định là một năm cũng đến một trăm năm mươi đồng đấy. Chi tiêu cố định trong một năm của chúng cứ định là ba trăm năm mươi đồng ."
Đường Văn Sinh gật đầu: "Cũng xấp xỉ thế."
"Đây là tính nếu bệnh hoặc gì đó ngoài ý cần dùng tiền đấy. Nếu tính như thế thì tiền của chúng đủ dùng, nhưng mà vẫn là câu , chúng thể ăn ."
Phong Ánh Nguyệt giơ tay lên chọc cằm Đường Văn Sinh một cái: "Chúng học kiếm việc thêm mới ."
Đại học là ngày nào cũng lớp nên thời gian rảnh nhiều.
"Anh nhớ ."
Đường Văn Sinh túm lấy tay cô xoay ôm chặt cô: "Ngủ thôi."
Mà lúc Lưu mới rửa mặt xong, đang bên giường khung ảnh trắng đen bày hộc tủ. Đó là ảnh gia đình của một nhà ba bọn họ.
Cậu Lưu cầm khung ảnh lên, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái mái tóc ngắn trong đó: "Bố , Thiên Cường sợ bố ở đây cô đơn nên mới giới thiệu bạn học tới ở cùng. Thằng bé từ nhỏ cẩn thận ..."
Sau đó, ông nhắc đến con gái.
"Cũng giận lâu thật đấy, suốt mấy năm trời thèm về thăm nhà."
Con gái Lưu lấy chồng xa, về sống tại một thành phố khác. Ban đầu Lưu chấp thuận, thậm chí còn tìm một đàn ông về ở rể. cố tình tình cảm giữa con gái ông và con rể , nên cô gói ghém hành lý, kiên quyết theo chồng.
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng đó dù cũng là con gái . Cậu Lưu vẫn mở tiệc mời khách đến ăn cưới, chuẩn đồ cưới để con gái mang theo, còn đích tới nhà thông gia uống chén con rể rót, coi như là chấp nhận cuộc hôn nhân .
Ai ngờ đó ông uống rượu say, lỡ lời mấy câu con gái thích . Thế là ngay hôm , con gái ông theo chồng thẳng sang thành phố khác. Mấy năm nay, trừ lễ Tết gửi thư, gửi quà qua bưu điện chúc mừng thì cô vẫn luôn trở về nhà.
Cậu Lưu ôm chặt bức ảnh gia đình, cứ thế chìm giấc ngủ. Đến khi tỉnh dậy, đồng hồ đeo tay điểm bảy giờ sáng.
Ông giật , vội vàng chỉnh quần áo tề chỉnh mới bước khỏi phòng.