Cậu Lưu cho thuê phòng 3
Đại học Y khoa của Đường Văn Sinh cũng miễn học phí, nhưng sinh viên vẫn đóng tiền sách vở vì tài liệu y học quá đồ sộ. Ngoài còn khoản tiền trọ bắt buộc mà cả hai chi trả. Bởi , họ mới nghĩ đến chuyện thuê phòng trọ bên ngoài. Dẫu tiền thuê ngoài chắc chắn sẽ đắt hơn, nhưng bù , họ thể sống chung, tiện bề chăm sóc lẫn .
Do cả hai đều việc , thuộc đơn vị công tác nào bao cấp sinh hoạt phí, nên về cơ bản, chi tiêu họ đều tự gánh vác.
Hai chuyện tâm sự một hồi thì trời cũng khuya, thế là cả hai bèn ôm ngủ.
Nguyên Đản bên cạnh khẽ nhếch miệng nhỏ lên một cái lật ngủ tiếp.
Sau khi báo ngày khởi hành cho gia đình, Đường Văn Sinh đến gặp đội trưởng xin giấy giới thiệu. Đội trưởng , bày cho một mẹo: "Hai cháu cầm giấy sang công xã đóng dấu xác nhận, như dù vắng một thời gian dài cũng lo cắt khẩu phần."
"Vâng, cháu cảm ơn đội trưởng ạ."
Sau khi nhận giấy, Đường Văn Sinh lời cảm ơn.
Hai hôm , Hai Đường đóng xong chiếc xe trâu mới toanh, chở Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh công xã xin dấu. Mặc dù nhà vốn là đường mòn, nhưng để chiếc xe trâu thể lăn bánh dễ dàng, ba gia đình họ cất công mở rộng đường trong mấy ngày trời.
Tại công xã, Đường Văn Sinh trong xong thủ tục đóng dấu lên xe để Hai Đường tiếp tục chở đến bến xe huyện.
"Anh Hai cứ về ." Phong Ánh Nguyệt mua vài viên kẹo lạc ở bên đường, nhờ mang về cho cả nhà.
"Hai đứa đường cẩn thận đấy nhé." Anh Hai Đường chỉ túi , dặn dò: "Phải coi chừng bọn móc túi."
"Anh Hai." Mua xong vé xe, Đường Văn Sinh tiến lên, nắm tay Hai, ánh mắt đầy chân thành: "Mong việc của chúng đều thuận buồm xuôi gió."
Anh Hai Đường gãi đầu: "Cứ yên tâm, chuyện bên nhà cha cứ để lo liệu. Thôi, về nhà ngang đưa thức ăn cho u đây. Hai đứa nhé."
Bến xe huyện khá đơn sơ, nhưng đây là con đường duy nhất để ngoài. Kế hoạch của hai là lên thành phố và ghé thăm một bạn của Đường Văn Sinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-268.html.]
Người bạn chính là từng giúp Đường Văn Sinh tìm chiếc phiếu xe đạp quý giá năm xưa.
"Cậu là bạn cùng bàn cấp ba của . Vốn là thành phố, hiểu chuyển về huyện học cấp ba. Sau tiến cử đại học Công Nông, hiện đang việc trong nhà máy sản xuất kẹo của thành phố."
"Em nhớ tên là Liêu Thiên Cường ?"
Hương vị xe khách thập phần hỗn tạp, khiến cảm thấy khó chịu. Phong Ánh Nguyệt quấn chiếc khăn quàng cổ mỏng mà Đường Văn Sinh đích đan cho , dùng nó che nửa khuôn mặt.
Đường Văn Sinh bật khi thấy vẻ mặt lấp ló của cô. Anh nắm lấy bàn tay đang đặt đầu gối cô: " ."
Phong Ánh Nguyệt khẽ rụt tay , định rút nhưng vẫn giữ chặt. Cô đành chịu, dứt khoát tựa đầu vai , giả vờ chợp mắt. Dù thì hai cũng giấy đăng ký kết hôn. Lỡ đội tuần tra trật tự kiểm tra, là vợ chồng hợp pháp thì cũng sợ hãi gì.
Hai bà thím ngay họ liếc , một thím giơ ngón tay chỉ trỏ, hiệu cho tài xế.
Tài xế liếc mắt qua gương chiếu hậu lớn tiếng đáp: "Người là vợ chồng hợp pháp, lúc lên xe đưa giấy đăng ký kết hôn cho xem . Hai bà yên , cứ thích việc của đội công an trật tự thế nhỉ, thật là phiền phức quá mất."
Phạm Khắc Hiếu
Nghe tài xế , Phong Ánh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, nhưng Đường Văn Sinh nhẹ nhàng ấn xuống: "Em cứ ngủ , đừng sợ hãi."
Thấy thế, Phong Ánh Nguyệt cũng dứt khoát hẳn xuống đùi . Nằm như thoải mái hơn nhiều.
Bà thím chỉ trỏ mặt đỏ bừng lên tận mang tai, vội vàng rụt tay . Bị chằm chằm, bà vẫn cố chấp lầm bầm: "Dù là vợ chồng thì cũng thể mật như thế . Thật là chẳng thể thống gì cả!"
Đường Văn Sinh đầu, lạnh lùng thẳng bà : "Vợ say xe dựa nghỉ ngơi, thế thì chẳng thể thống gì ở chỗ nào?"
"..." Bà thím định cãi , nhưng một ông cụ gần đó mắng ngay: "Không chuyện gì nên bày đặt gây chuyện ? Còn thích lý lẽ nữa!"
" thế, cái loại chấp nhặt là phiền nhất đấy."
"Chính xác, rõ là phiền phức mà cứ tưởng chuyện cơ."
Trong chốc lát, những lời lẽ mỉa mai của hành khách xe khiến bà thím hoảng sợ, đành im re dám ho he gì nữa.