Bà tổ qua đời 2
Chị dâu Triệu đang cho đứa nhỏ uống sữa, chồng và ruột đang cãi , một lúc Mẹ Triệu thấy cô lên tiếng gì bèn hỏi một câu:
“Chỉ cần cho đưa Niếp Niếp về nhà thôi?”
“Ý của chồng con và Triệu Thiên xin nhận. Chúng con sẽ chăm sóc Niếp Niếp thật , tự sinh thì đương nhiên tự nuôi . Nếu sinh thể nuôi thì con sẽ sinh .”
Chị dâu Triệu quyết nhường bước. Mặc dù Mẹ Triệu tức giận nhưng vẫn ăn xong bữa trưa mới về nhà, đồng thời còn mang một nửa trứng gà trong nhà nữa.
Chuyện khiến Bà ngoại Niếp Niếp tức giận.
Chị dâu của chị dâu Triệu về , chỉ còn mẹ của cô ấy ở lại để chăm nom con gái lúc ở cữ.
Niếp Niếp và Triệu Thiên ngủ ở phòng khách bên ngoài, con chị dâu Triệu và đứa nhỏ ngủ trong phòng.
“Mọi thử xem bà thông gia đó của là quá ác độc !”
Lúc Bà ngoại Niếp Niếp đang rửa rau ở bên bồn nước công cộng thì truyền bá hành vi của Mẹ Triệu một phen cho hàng xóm láng giềng.
“Đến thăm cháu trai mà mang gì cả, ngược còn lấy trứng gà trong nhà . Bà đúng thật cách chồng đấy.”
Chị dâu hai Ngô bĩu môi.
“Lần lúc ầm lên đòi nhảy lầu thì cháu thím đó dễ chung sống . May là để bà đưa Niếp Niếp về, nếu những ngày tháng của Niếp Niếp khó mà sống yên .”
Chị dâu Trương gật đầu đồng tình.
Phong Ánh Nguyệt và Tống Chi cũng ở bên cạnh rửa rau, mặc dù chen ngang câu chuyện nhưng cũng cảm thấy cách của Mẹ Triệu đúng là quá đáng.
Vì thế khi về nhà, hai họ mang thêm trứng gà sang đưa cho chị dâu Triệu. Chị dâu Triệu ngăn cũng ngăn .
Trước đây Phong Ánh Nguyệt hầm gà cho cô , Triệu Thiên trả tiền cho Đường Văn Sinh , những thế mà còn trả dư nữa, nếu cho họ trả thì đôi bên sẽ trở mặt với mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-246.html.]
Bà ngoại Niếp Niếp trứng gà đó, liên tục đồng chí lầu năm thật, bảo chị dâu Triệu nên qua thăm hỏi nhiều hơn.
Niếp Niếp chị dâu Triệu an ủi , hơn nữa ngày nào cũng ôm hôn con bé. Dần dần nếu những câu “đùa vui” mặt Niếp Niếp thì con bé cũng sẽ còn bận tâm nữa.
Sau khi nhà trẻ của nhà máy sản xuất giấy thành, Nguyên Đản cũng đưa qua đó học.
Lần bắt đầu học mặt chữ, đếm .
Mỗi ngày về nhà, Nguyên Đản còn thành tiếng, hơn nữa còn một phép cộng trừ đơn giản.
Ngày hôm Phong Ánh Nguyệt trở , Đường Văn Sinh vẫn còn bận tối mặt, quầng mắt thâm quầng, là đêm qua thức trắng.
Thấy Phong Ánh Nguyệt, bước nhanh tới.
Phong Ánh Nguyệt thẳng mắt , Đường Văn Sinh chột sang chỗ khác. Dù tối hôm qua lúc cô về, hứa sẽ nghỉ ngơi sớm.
Phạm Khắc Hiếu
“Anh quá sức , nhưng em cũng khuyên nữa.” Phong Ánh Nguyệt về phía linh đường: “Làm thêm chút chuyện gì đó cho bà tổ, trong lòng cũng sẽ thanh thản hơn.”
Hốc mắt Đường Văn Sinh nóng lên, thật lâu mới khẽ lên tiếng: “Ừ.”
Hai ngày , Đường Văn Sinh là một trong những khiêng linh cữu, đưa bà tổ lên núi an nghỉ. Sau khi hạ huyệt xong, hỗ trợ trả bàn ghế, cùng dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài sân.
Con gái lớn của bà tổ khóa cửa viện mắt , phía còn hai em gái và gia đình họ.
“Từ nay chúng còn nữa .”
Lời thốt khiến mắt Phong Ánh Nguyệt cũng cay cay.
Trên đường về nhà, Đường Văn Sinh và cô đều lặng thinh. Lúc sắp đến ngã rẽ bên ngoài cổng nhà, bỗng xoay về phía bờ ruộng đối diện.
“Hồi còn bé, mỗi khi về nhà, bà tổ đều sẽ đưa đến đó, bờ ruộng bước cổng mới yên tâm về.”
Phong Ánh Nguyệt theo, bờ ruộng năm xưa giờ chỉ còn trơ trọi cỏ dại: “Văn Sinh, còn sống sống cho thật . Như , khuất, hóa thành trời, mới thể yên lòng.”