Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:10:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Đản lời (2)
Phạm Khắc Hiếu
Vì thế, ăn cơm tối xong, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt liền xách ghế, dẫn Nguyên Đản họp ở khu bờ đê.
Những nhà con cái thì ngay cửa nhà tập thể của , lắng tai ngóng. Người sắp con cũng ưỡn bụng, nắm tay chồng xuống bờ đê cùng tham dự.
Người chủ trì cuộc họp là một công nhân lớn tuổi ở tầng hai. Ông hắng giọng, nghiêm nghị và nặng nề nhắc đến đứa bé dòng sông cướp sinh mạng chiều nay, cảnh cáo và nhắc nhở những lớn rằng cho dù trời nóng bức đến mấy, trẻ em cũng chừng mực. Tuyệt đối cẩn thận khi dẫn trẻ con chơi ở vùng nước nông, chứ đừng đến vùng nước sâu nguy hiểm.
Sau khi về nhà, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng dặn dò Nguyên Đản kỹ lưỡng một . Thằng bé nghiêm túc, cuối cùng còn : "Con nhớ ạ. Hồi ở nông thôn, ông nội bao giờ cho con bờ sông một , ngay cả con suối nhỏ cạnh ngã ba cũng ."
"Nhớ kỹ là . Nguyên Đản nhà cách tự bảo vệ , đứa bé ngoan là đứa bé giỏi nhất." Phong Ánh Nguyệt , xoa xoa cái đầu trọc lốc của con: "Không chỉ thôi , chuyện bắt cóc trẻ con, con cũng nhớ kỹ lời lớn dặn dò. Nếu lạ cho con kẹo ăn lấy đồ chơi dụ dỗ thì con nên gì?"
"Quay đầu bỏ chạy ngay, tìm quen ." Nguyên Đản dõng dạc trả lời.
Bỗng nhiên, thằng bé nhớ tới phụ nữ bà nội nhắc đến, cô là ruột của . Hóa , hành động đó chẳng khác gì bắt cóc trẻ con. Nghĩ đến đây, nó mím môi .
Phong Ánh Nguyệt cũng nghĩ tới việc . Đường Văn Sinh tiến tới dẫn Nguyên Đản tắm rửa . Sau khi thằng bé tắm xong, Phong Ánh Nguyệt cũng tắm rửa sạch sẽ. Cô kéo con trai ở bậc cửa nhà chờ Đường Văn Sinh xách thùng gỗ xuống lầu tắm, quạt nan phe phẩy cho Nguyên Đản nhẹ giọng hỏi con.
"Nguyên Đản, con nhớ đến ?"
Nguyên Đản ngượng ngùng gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt thương yêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé nó đưa về phía : "Vậy con nghĩ ?"
Nguyên Đản mềm nhũn tựa nuôi: "Vì thím đến nữa ạ?"
"Người lớn bận rộn, những chuyện của riêng lớn." Phong Ánh Nguyệt đáp.
Nguyên Đản vẫn híp mắt khúc khích: "Không , đó thím tới, trong mắt chỉ chằm chằm bát mì bà nội nấu thôi."
Phong Ánh Nguyệt sửng sốt, cúi đầu nó, phát hiện nhóc con đang chơi đùa ngón tay út của , vì thế ôm nó trong ngực.
"Nguyên Đản, con lớn sẽ hiểu nhiều thứ lắm. Bây giờ con chỉ cần nghĩ đến chuyện vui vẻ thôi, tỉ như lúc nào ăn kẹo ngon, khi nào thì bố dẫn con chơi nơi thú vị hơn..."
Nguyên Đản tựa bả vai cô, lẳng lặng cô nhiều, cuối cùng nó ôm lấy cổ Phong Ánh Nguyệt, nhỏ giọng : "Ông nội dạy , ai đối xử với con, con khắc ghi, mới ai là nhà, ai là kẻ ngoài miệng lưỡi ngọt ngào nhưng lòng lạnh nhạt."
Phong Ánh Nguyệt khẽ vuốt ve gáy nó: "Tuổi còn nhỏ, mà nhớ kỹ những chuyện như thế .”
“Bác gái con thông minh, con bác sĩ!”
Thấy nó vẫn nhớ rõ tương lai gì, Phong Ánh Nguyệt vỗ nhẹ lên đầu nó một cái: "Nóc con đầu đinh.”
Tóc của đứa trẻ phát triển nhanh chóng, cái đầu trọc ban đầu mọc một lớp tóc tơ.
"Hì hì."
Nguyên Đản vui vẻ cọ đầu trong tay cô, kết quả đang cọ cọ thì cả liền "bay" lên, đó nó mặt đối mặt với Đường Văn Sinh.
“... Cha.”
"Lớn tồng ngồng , dáng , dáng , quấn lấy như ."
Phong Ánh Nguyệt phẩy quạt hương bồ, mà gì. Nguyên Đản giãy giụa hai cái, Đường Văn Sinh bèn buông nó xuống.
Chị Triệu Thiên cách vách sớm chịu nổi, vẫy tay với Nguyên Đản, Nguyên Đản chạy tới, đó chị Triệu xoa xoa cái đầu nhỏ: "Ôi chao, cha cháu đúng là hũ giấm chua to tướng, đừng để ý tới ổng.”
"Mẹ con cũng ạ."
Nguyên Đản tỏ vẻ so đo với Đường Văn Sinh, khiến Đường Văn Sinh đến nhíu mày.
Ngày hôm , Phong Ánh Nguyệt còn tiếp tục thi, cho nên Nguyên Đản vẫn ở bên Tống Chi.
Kỳ thi kết thúc, tiền nhuận bút của Phong Ánh Nguyệt cũng gửi tới. Cô tủm tỉm đếm tiền, cất đáy rương gỗ. Nguyên Đản đang chơi đùa ở ngoài phòng, cô lớn tiếng hỏi: "Nguyên Đản, tối nay chúng món cà tím nướng thịt nha?”
“Vâng ạ!”
Nguyên Đản lớn tiếng trả lời.
Phong Ánh Nguyệt vén rèm cửa , thấy Nguyên Đản chơi đùa đến đầy mồ hôi, vì thế lấy nước lau mặt và cổ cho nó.
Trời nóng, đứa trẻ mang giày dép, nền đất nện cũng chẳng sợ lạnh. đó là ban ngày, còn buổi tối thì nhất định mang.
Tống Chi bước nhanh tới, tìm cô.
Phong Ánh Nguyệt buông đồ xuống, phía cô , là Hai.
"Cậu Hai nghỉ chút ạ."
Phong Ánh Nguyệt nhanh nhẹn bưng ấm thảo mộc, kèm theo mấy miếng bánh ngọt Sa-chi-ma mời khách.
Cậu Hai vội bảo cô đừng bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-239.html.]
"Cậu đến đây chính là hỏi cháu một chuyện. Gần đây trang điểm cho cô dâu, trang điểm lắm, là một đồng chí nữ ở nhà ngang, họ Phong, liền nghĩ ngay là cháu."
"Là cháu ạ." Phong Ánh Nguyệt .
Nguyên Đản thấy Phong Ánh Nguyệt khách, liền lon ton chạy mời chị dâu Triệu cách vách sang đây.
Chị dâu Triệu ngáp một cái, khi xuống mấy câu với Hai.
Cậu Hai với Phong Ánh Nguyệt: "Cậu đoán tám, chín phần mười là cháu sai, là như thế . Bọn là tổ bếp chuyên tiệc cưới hỏi ở nông thôn, tức là việc vui. Nếu cứ tiếp tục chuyện vui, cháu theo bọn ? Cháu cần nấu nướng, cháu chuyên trách trang điểm cô dâu!"
Phong Ánh Nguyệt nguyện ý, nhưng một vấn đề: "Chuyện trang điểm , nhất là đêm hôm đến nhà cô dâu, sáng sớm hôm bận rộn trang điểm .”
"Việc cháu cần lo lắng. Trừ khi là nhà cô dâu ở gần, còn thì đám cưới nào cũng bắt đầu tiệc tùng từ chiều ngày hôm cả."
Cậu Hai phất tay .
Lời cho Phong Ánh Nguyệt yên tâm trong lòng: "Cháu mang theo một giúp việc lặt vặt.”
"Cũng ." Cậu Hai tủm tỉm gật đầu, đó liền cùng chị dâu Triệu chuyện phiếm.
"Con gọi dì Tống con sang đây, bảo chuyện bàn với dì."
“Vâng ạ!”
Cái chân lon ton của Nguyên Đản nhét một viên kẹo ngọt, nó liền chạy lạch bạch sang phía bên hành lang.
Lúc đôi chân ngắn ngủn chạy đến chỗ Tống Chi thì cô đang giày vải, thấy nó đến, Tống Chi lập tức nở nụ tươi tắn vẫy tay: “Dì lấy kẹo cho cháu ăn.”
Nguyên Đản nhanh chóng chỉ lên miệng : “Cháu đang ăn, đang ăn ! Mẹ cháu mời dì qua đó, là chút chuyện.”
Nghe Phong Ánh Nguyệt gọi, Tống Chi vội vàng cất giỏ đồ giày, đóng cửa nắm lấy đôi bàn tay nóng bừng của Nguyên Đản, bước nhanh về căn nhà bên cạnh.
Nghe Phong Ánh Nguyệt việc tìm , Tống Chi vui vẻ: “Sao chúng nghĩ đến nhỉ? Nếu chúng nấu ăn còn trang điểm cho cả cô dâu thì tìm đến chúng cũng sẽ nhiều hơn.”
“ thế. bắt đầu từ hôm nay, cô bắt buộc nhận tiền công. Nếu chịu nhận thì sẽ dẫn cô theo ."
Phong Ánh Nguyệt nhắc nhở cô .
Tống Chi gì đó nhưng thấy Phong Ánh Nguyệt gọi Nguyên Đản đến: “Nếu như dì con lời chúng thì chúng đừng đến chơi với cô nữa.”
Không đợi Nguyên Đản gật đầu, Tống Chi vội vàng đồng ý.
Sau khi đồng ý thì chạy đến cạnh Nguyên Đản trừng mắt với Phong Ánh Nguyệt: “Ôi chao, bây giờ chị còn dùng chiêu uy h.i.ế.p em nữa đấy !"
“Vậy cũng là do em điểm yếu thôi.” Phong Ánh Nguyệt híp mắt.
Không bao lâu , Hai rời . Chị dâu Triệu qua một lúc, kết quả vọp bẻ ở bắp chân. Phong Ánh Nguyệt và Tống Chi vội vàng xoa bóp giúp cô .
Chị dâu Trương tiếng động bên thì nhanh chóng chạy sang. Thấy họ loạn cào cào lên, chị nhịn : "May là thằng Nguyên Đản xuống nhà chơi , nếu thì sẽ hai dọa cho một phen kinh hồn!"
Chuột rút trong thời kỳ m.a.n.g t.h.a.i là chuyện thường xảy . Chị dâu Trương, kinh qua hai sinh nở, vội vàng xoa bóp, giúp chị dâu Triệu giãn cơ một lát.
Lúc Tống Chi m.a.n.g t.h.a.i chuột rút, chỉ sưng phù lên thôi; còn chị dâu Triệu thì sưng phù nhưng chuột rút. là mỗi mỗi khác.
"Khó chịu c.h.ế.t ." Chị dâu Triệu nhận lấy bát nước từ chỗ Phong Ánh Nguyệt, khi uống xong thì giọng vẫn còn run run: "Kỳ lạ thật, nào cũng nửa đêm mới chuột rút, hôm nay ban ngày nhỉ?"
"Chuyện chị thể chọn thời gian ?" Chị dâu Trương vang.
Thấy chị dâu Triệu dần, họ cũng yên tâm bắt đầu .
Món chính bữa tối là cà tím nướng xíu thịt băm, ngoài còn món canh bí đỏ và đậu đũa xào tỏi.
Món mà Nguyên Đản thích ăn nhất chính là cà tím nướng xíu thịt. Thằng bé ăn hết một chén rưỡi cơm, lúc bước khỏi bàn ăn thì cái bụng căng tròn như một cái trống.
"Khoan hãy ngoài chơi. Con đây đợi dọn dẹp xong hết sẽ đưa con ngoài dạo để tiêu hóa bớt." Phong Ánh Nguyệt chằm chằm cái bụng phình to của nó căn dặn.
Nguyên Đản đỏ mặt, ôm lấy bụng gật đầu.
Đường Văn Sinh cũng ăn xong, bước đến mặt Nguyên Đản, đưa tay lên sờ cái bụng mềm mềm của nó: "Có khó chịu lắm ?"
"Cũng ạ." Nguyên Đản thành thật trả lời, đúng là nó đang tức bụng.
Đường Văn Sinh đưa ngón tay trêu chọc cái bụng tròn căng của thằng bé. Nguyên Đản cảm thấy nhột nhột, vội vàng ôm lấy bụng nhích sang bên cạnh.
"Đừng chọc nữa mà." Nó bĩu môi lên .
"Ăn thì no đói." Đường Văn Sinh nghiêm giọng: "Ăn no căng bụng đương nhiên sẽ thấy khó chịu."
Nguyên Đản nhích sang bên cạnh nữa, lải nhải nữa.