Mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi nội dung chương truyện!
Tống Chi vui vẻ (2)
Mẹ Vương ăn ngủ ở nhà họ hàng, nhưng cũng chỉ ăn uống ở căng-tin, hề phiền hà nấu nướng gì trong bếp nhà . Một là đồ Phong Ánh Nguyệt ngon hơn, hai là bà thừa tính toán của họ hàng , sợ rằng họ sẽ đòi chút gì đó, nghĩ đến liền thấy khó chịu.
Trưa hôm , khi Phong Ánh Nguyệt mang nồi canh cá trích nóng hổi đến, cô chị cả Đường rằng chiều nay họ sẽ về thị trấn.
“Mấy bữa nay em bận rộn vì chị quá , nhờ em mà chị mới ăn uống ngon miệng như .” Chị cả Đường nắm tay Phong Ánh Nguyệt, liên tục cảm ơn rối rít. Chị dâu hai Đường bên cạnh cũng né tránh, nhưng cô vốn tính thẳng thắn mà da mặt mỏng, khen vài câu liền đỏ bừng cả mặt.
Bởi vì sản phụ giường bên xuất viện từ hôm qua, nay ai , căn phòng chỉ còn chị cả Đường mà thôi.
lúc , Vương chợt nhắc đến cô gái xuất viện : “Nghe kể cũng tội nghiệp, mới m.a.n.g t.h.a.i ít lâu thì chồng cô gặp chuyện may mà mất .”
Mọi đều chau mày.
“Cha chồng thì cô sinh đứa bé , dù cũng là giọt m.á.u duy nhất của con trai họ. Còn cha ruột thì nghĩ sâu xa hơn, sợ rằng vì đứa bé mà cô sẽ trói buộc, goá phụ suốt đời, nên mới khuyên cô bỏ đứa trẻ.”
Trong thời đại , việc bỏ con cũng còn là chuyện hiếm, chính sách kế hoạch hóa gia đình đang dần đẩy mạnh. Dù , các quyết định vẫn còn chịu ảnh hưởng nặng nề bởi quan niệm tình nghĩa.
“Hai bên gia đình đều cái lý riêng, mỗi tạo một áp lực lên cô . Cuối cùng, vì thương nhớ chồng từng đối xử với , cô quyết định giữ đứa trẻ, khiến cha ruột cô giận dữ, dứt khoát qua nữa.”
Mẹ Vương thở dài một tiếng: “Mười tháng mang nặng đẻ đau, kết quả sinh một cô con gái. Thế là nhà chồng chăm sóc, đẩy hết trách nhiệm cho cô . Người chồng cũng chẳng tự nguyện gì, chẳng hề tận tâm. Cứ thấy đồ ăn nguội một chút là bỏ , hễ đứa bé là bà chạy ngoài ngay.”
Mẹ Đường nhíu mày: “Thế thì cuộc sống khó khăn chồng chất !”
Một phụ nữ ghét bỏ chính con dâu và cháu gái , đảm bảo bà còn thể rằng con dâu khắc c.h.ế.t con trai cho mà xem!
“Thế giờ cô tính thế nào?”
Ấn tượng lớn nhất của Phong Ánh Nguyệt về phụ nữ chính là, mỗi cô mang canh đến, đối phương đều lén lút nuốt nước bọt.
“Thì còn gì khác nữa, cứ nuôi con lớn, sống cả đời thôi.”
Chị dâu hai Đường nghẹn ngào: “Như chẳng là ở goá suốt đời ? Một một con, sẽ bắt nạt đến mức nào nữa.”
Chị cả Đường liên tục gật đầu đồng tình. Mọi đang chuyện một lúc thì thím ba Đường và chị dâu họ cũng mang đồ đến thăm, căn phòng nhất thời trở nên náo nhiệt.
“Mấy giấu kỹ quá đấy, sáng nay bọn em mới tin từ Nguyên Đản thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-231.html.]
Thím ba Đường trừng mắt Đường.
Mẹ Đường lấy tay che miệng : “Chẳng là định về nhà sẽ thông báo cho các em ?”
Mẹ Vương cũng , cùng chuyện trò rôm rả. Khoảng ba giờ chiều, Vương Kiến Quốc lái xe đến. , là lái xe, xe bốn bánh hẳn hoi.
Bên trong xe dọn dẹp và bố trí đấy. Chị cả Đường định tự bước xuống, nhưng Vương Kiến Quốc thương vợ, nỡ để cô nhọc công nên bế thẳng cô xe. Sau đó, Vương và Đường mỗi bế một đứa nhỏ lên xe theo .
Chiếc xe là do ông Vương mượn của đồng nghiệp, vì là xe đón sản phụ nên còn cẩn thận buộc thêm dải vải đỏ, là chuyện vui gì đang xảy .
Sau khi rời , Phong Ánh Nguyệt kéo thím ba Đường và chị dâu họ căn nhà ngang chơi một lát.
Thím ba Đường và chị dâu họ chỉ mới đến nhà khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh kết hôn. Hiện tại họ cũng bận rộn gì, bèn kín đáo đ.á.n.h giá một hồi. Tuy căn phòng lớn, nhưng quét dọn sạch bong, đồ đạc cũng sắp xếp ngăn nắp, đó.
Chỉ cần qua là cặp vợ chồng đang sống với nghiêm túc và nề nếp.
Khoảng hơn bốn giờ năm mươi phút, họ lên đường. Đội trưởng đưa họ đến đây hẹn năm giờ sẽ chờ ở một địa điểm nào đó, đó cùng về đội sản xuất.
Chị dâu hai Đường cũng mừng rỡ theo họ. Phong Ánh Nguyệt tiễn đến cửa lớn nhà ngang.
Tống Chi xách chiếc giỏ trúc từ bên ngoài trở về. Phong Ánh Nguyệt tò mò cô mua gì, thì thấy đó là một con cá chép khá lớn.
“Tối nay qua nhà ăn cơm nhé.” Tống Chi nhà chồng Phong Ánh Nguyệt đều hết, liền kéo cô trò chuyện.
“Được thôi.” Phong Ánh Nguyệt híp mắt gật đầu. Sau khi nhà cùng Tống Chi, cô nước cho mấy con cá trích còn sót trong chậu .
Số cá là do Vương mua, tổng cộng mười mấy con, dùng hết tám con để nấu canh, còn thừa bốn con. Mẹ Vương dặn cô giữ mà ăn dần.
Cô dọn dẹp nhà cửa một lát, nấu nước nóng tắm rửa gội đầu, đó đem quần áo phơi. Xong xuôi, cô mang theo một miếng thịt heo tươi đến nhà Tống Chi để nấu cơm chung.
“Sao còn mang thịt sang gì!”
Tống Chi thấy liền giậm chân.
“Thịt là chồng mua cho, định để tối nay ăn. Trời hôm nay nóng bức, để đến sáng mai sợ thiu mất, nên mang sang luôn, coi như thêm món mặn.”
Đã đến nước , Tống Chi còn thể chối từ nữa ?
Phạm Khắc Hiếu