Phong Ánh Nguyệt mỉm lắc đầu: " chải tóc cho cô nữa nhé?"
"Được ạ." Tống Chi liên tục gật đầu, đầy hưng phấn.
Hai rủ rỉ trò chuyện hồi lâu. Tống Chi còn đón Nguyên Đản về nhà cùng Phong Ánh Nguyệt. Những ở dãy nhà ngang thấy đều cảm thấy cô sinh động hơn hẳn, xinh hơn nhiều, mỗi lời khen đều khiến Tống Chi đến cong cả mặt mày. Sau đó, cô kéo cánh tay Phong Ánh Nguyệt khoe với , đây chính là một "bàn tay vàng" đấy.
Hồng Kiến Quân trở về, tay xách theo một túi que bỏng gạo: "A Chi , mua que bỏng gạo, em nếm thử xem ngon ."
"Chị Phong còn tặng em một gói hoa cúc, em pha xong đấy." Tống Chi tươi, bưng hai chiếc chén men sứ xanh đặt lên bàn.
Hồng Kiến Quân lưng , giọng cô hoạt bát hẳn lên cũng thấy vui, khi xoay thấy Tống Chi thì càng mừng rỡ hơn.
"Khí sắc em quá! Xem táo đỏ công dụng thật ! Anh sẽ tìm mua thêm một ít nữa về cho em ăn bồi bổ cơ thể. Chúng cứ bổ thể cho , những chuyện khác tạm gác ." Hồng Kiến Quân đầy hưng phấn.
Nghe những lời , trong lòng Tống Chi ấm áp mềm nhũn. Cô bên cạnh , nhỏ giọng kể về buổi chiều gì. Biết là nhờ trang điểm mà thần sắc cô khá hơn, nhưng Hồng Kiến Quân vẫn vui mừng như cũ: "Phải , sức khỏe chúng cũng sẽ lên từng ngày thôi, táo đỏ cũng là công lao lớn đấy."
"Vâng." Tống Chi ôm lấy : "Em sẽ cố ăn nhiều thêm một chút."
"Phải ăn nhiều thịt hơn nữa." Hồng Kiến Quân hôn lên trán cô. Từ ngày mất đứa bé, Tống Chi thường bỏ thịt. Mấy ngày đầu dọn riêng cô còn vẻ vui vẻ, nhưng đó thỉnh thoảng cô mơ thấy con, cũng gầy sọp trông thấy. Anh sốt ruột xót xa.
Đường Văn Sinh về nhà cũng mang theo một túi que bỏng gạo. Phong Ánh Nguyệt rút ba cây, chia cho và Nguyên Đản.
Nguyên Đản nhai kể chuyện ở lớp: "Lại bạn nhỏ đ.á.n.h vì tranh đồ chơi nữa ."
"Sao dạo mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ cứ đ.á.n.h nhỉ?" Đường Văn Sinh nhíu mày.
Phong Ánh Nguyệt nhấp một ngụm nước ấm đáp: "Vì nhà trẻ chỉ hai gian phòng, mà khá nhiều đứa trẻ, đồ chơi đủ nên mới thường xuyên xảy xích mích."
Nguyên Đản gật đầu lia lịa: "Mười con ngựa gỗ nhỏ đủ cho bọn con chơi , mấy hôm nay con chẳng chơi tẹo nào."
Nghe nhắc đến ngựa gỗ, Phong Ánh Nguyệt , bảo Nguyên Đản phòng xem quà.
Nguyên Đản ăn xong que bỏng gạo, hấp tấp chạy . Nó thấy ngay cạnh đầu giường một con ngựa gỗ nhỏ cao đến ngang thắt lưng!
"Mẹ tự hả?" Nguyên Đản mừng rỡ khôn xiết, kéo con ngựa gỗ , nhấc chân trèo lên, hai tay nhỏ đặt hai cái tai gỗ to tướng của con ngựa, hớn hở hỏi.
" , lén cho con đấy, thích ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-224.html.]
Lúc Phong Ánh Nguyệt con trai chơi ngựa gỗ, cô nảy ý định cho nó một con. Cô tìm bác Ngô xin một thanh gỗ thừa ai dùng đến, mang về bắt tay . Công đoạn thì đơn giản thôi, nhưng cần mất công mài giũa tỉ mỉ.
"Thích lắm ạ! Mẹ thật là giỏi!" Nguyên Đản gật đầu cái rụp.
Đường Văn Sinh cảnh đó mà trong lòng chút hờn dỗi: "Em đừng chiều thằng bé quá, chiều cơ."
Phong Ánh Nguyệt liếc xéo : "Chỉ là một con ngựa gỗ thôi mà!"
Đường Văn Sinh lập tức nắm lấy tay cô xem xét: "Tay xây xước gì ?"
"Không mà."
Phong Ánh Nguyệt định rụt tay về, nhưng Đường Văn Sinh giữ , nhanh chóng hôn hai cái lên mu bàn tay cô. Mặt cô nóng bừng, vội vàng về phía Nguyên Đản. Cậu nhóc đang "cưỡi" ngựa nhỏ, hai má đỏ ửng vì phấn khích, miệng ngừng kêu: "Chạy! Chạy!" Hoàn để ý cha đang gì.
Phạm Khắc Hiếu
Phong Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Vừa đầu , cô Đường Văn Sinh đặt một nụ hôn khẽ lên má: "Em nghỉ ngơi , để lấy bát đũa."
Nói , dậy ngoài hành lang. Phong Ánh Nguyệt che mặt, bóng lưng tất bật của , trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.
Có con ngựa gỗ mới toanh, Nguyên Đản nhất định sẽ khiến lũ trẻ ở khu tập thể lầu năm ghen tị đỏ mắt. Nguyên Đản đồng ý chia sẻ, nên Đường Văn Sinh mang con ngựa gỗ nhỏ đó lên bờ đê. Mấy đứa trẻ lập tức thi "cưỡi" ngựa, hò reo vang vọng. Càng ngày càng nhiều đứa trẻ khác chạy đến, trò chơi cưỡi ngựa gỗ cũng vì thế mà trở nên phổ biến hơn trong khu.
Chờ khi Tô Tô và đám trẻ về, Đường Văn Sinh một tay xách con ngựa gỗ, một tay dắt Nguyên Đản , Phong Ánh Nguyệt phát hiện đầu thằng bé đầy mồ hôi.
"Sao chơi nghịch ngợm đến mức ?"
Đôi mắt Nguyên Đản sáng rực đáp lời: "Con chú đ.á.n.h xe ngựa! Con đẩy các chị về phía !"
Phong Ánh Nguyệt che trán: "Văn Sinh, đợi thằng bé nghỉ ngơi xong thì đưa nó tắm rửa."
Đường Văn Sinh đáp một tiếng, lấy củi đun nước tắm.
Nguyên Đản sợ tức giận, rúc gần cô, mềm giọng gọi: "Mẹ..."
"Ngoan." Phong Ánh Nguyệt sờ sờ cái đầu nhỏ ngây ngô của con trai, lấy khăn lau mồ hôi lưng thằng bé. Quả nhiên ướt đẫm, sợ con cảm lạnh, cô tìm một cái khăn thấm mồ hôi khác nhét trong áo: "Chơi vui là ."
Nguyên Đản nở một nụ lớn, ôm cánh tay Phong Ánh Nguyệt, dựa đầu vai , chẳng thêm lời nào.
Phong Ánh Nguyệt dứt khoát ôm bổng nó lên, nhẹ giọng kể tiếp câu chuyện tối hôm qua còn xong.