Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:10:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tô Tô 1

 

Đường Văn Sinh định đưa hai bến, thuê xe bò về, nhưng hai Đường nhất quyết chịu. Anh đẩy em trai về phía nhà ngang: "Anh em ruột thịt cả, em gì mà khách sáo thế."

 

Nói xong, hai liền sải bước rời .

 

Đường Văn Sinh bất động, biến mất góc cua, lúc mới trở về nhà.

 

Trong túi còn bốn đồng năm, lòng hai Đường phấn khởi vô cùng. Anh bộ suốt quãng đường về nhà, dọc đường gặp quen nên cùng, thấy mệt mỏi chút nào. Khi về đến nhà gần mười hai giờ trưa.

 

Mẹ Đường đang chuẩn bữa cơm trưa, tiếng gọi con thì vội chạy khỏi bếp: "Thằng Hai về ?"

 

“Về ạ!”

 

Anh hai Đường đầu đầy mồ hôi buông sọt xuống: "Bọn thằng ba nó nhét thịt cho con, nên con cần mua nữa."

 

Anh vén tấm vải lanh đắp sọt, lấy thịt bên trong , móc trong túi áo bốn đồng năm còn đưa cho Đường.

 

"Năm hào một ngày, mười ngày là năm đồng. Con vốn định tính mười ngày ăn ở nhà thằng ba, nên chia cho chúng nó hai đồng năm, ai ngờ chúng nó cần, còn tức giận với con. Thế nên con rút năm hào mua kẹo cho Nguyên Đản, đây là tiền còn của con đây ạ."

 

Anh mỉm với một nụ mãn nguyện và hài lòng.

 

Mẹ Đường nhận lấy hai cân thịt, đó đẩy tay cầm tiền của trở về: "Con cầm lấy mà dùng, con cầm thì đưa cho vợ con đấy.”

 

Anh hai Đường gãi đầu, cuối cùng giữ hai đồng, còn hai đồng năm vẫn nhét cho Đường. Không đợi Đường nhét , kêu khát nước, đến bể nước cầm lấy gáo múc nước uống.

 

"Cái thằng ." Mẹ Đường tiền trong tay, cuối cùng cũng nhận lấy.

 

Đã gần tháng năm, ngày tự nhiên càng ngày càng nóng. Trời nắng ráo, Phong Ánh Nguyệt giặt đồ phơi đồ, lấy quần áo mùa đông giặt một nữa. Phơi nắng vài ngày, xếp trong tủ, để mùa đông lấy mặc vẫn mềm mại.

 

Thấy cô bận rộn như , chị dâu Triệu bên cạnh bụng lùm lùm, cũng bắt đầu thu dọn phòng ốc.

 

Nhà họ vách ngăn cách, thứ gì cũng chất đống một chỗ, ngược bẩn nhưng bừa bộn, phiền lòng.

 

“Chị thấy vẫn phân phòng, ngăn cách mới ." Thu vén một buổi sáng, chị dâu Triệu vẫn cảm thấy mắt nên quyết định .

 

Phong Ánh Nguyệt gắp từng cái bánh nấu xong đặt trong chén sứ bên cạnh. Chờ cô gắp xong, Nguyên Đản đeo găng tay nhỏ của , phụ bưng chén sứ lên bàn cơm. Sau đó thằng bé chạy tới canh giữ, hy vọng thể giúp đỡ thêm chút gì đó.

 

Niếp Niếp bên cạnh chị dâu Triệu cũng , đứa nào cũng hăng hái.

 

Nghe chị dâu Triệu như , Phong Ánh Nguyệt đáp: "Chị trăn trở từ mùa đông năm ngoái đến giờ , thôi thì cứ bắt tay . Buổi chiều em sẽ đến thu dọn đồ đạc giúp chị.”

 

Chị dâu Triệu cũng đỏ mặt, quả thật suy nghĩ thật lâu nhưng động tay, c.ắ.n răng một cái: "Được!"

 

Vì thế khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt đưa Niếp Niếp và Nguyên Đản đến nhà trẻ. Sau khi trở về, cô liền giúp chị dâu Triệu thu dọn đồ đạc. Chị dâu Trương cùng thím Điền bọn họ tin sắp sửa nhà, cũng kéo tới phụ giúp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-220.html.]

"Trông nhà nhỏ thế , thu dọn nhiều đồ đến ?"

 

" thế, cô Triệu phân phòng, thể để nhiều đồ lỉnh kỉnh thế . Hay là để mấy túi ở nhà chúng nhỉ."

 

"Nhà chúng cũng để mấy túi."

 

Phạm Khắc Hiếu

Tiền bạc và phiếu lương thực đều cất trong rương khóa, thứ đó cần di chuyển. Chị dâu Triệu cảm ơn hỗ trợ, nhanh chóng thu dọn tất cả đồ đạc lỉnh kỉnh chất đống, xếp gọn gàng trong nhà.

 

Chú Điền với chú Vương hôm nay nghỉ ca, nên tay phụ khuân ván gỗ lên, đóng đinh các kiểu.

 

Đến lúc Triệu Thiên và Đường Văn Sinh trở về, họ thấy cửa nhà Triệu Thiên chất đống nào đồ đạc lỉnh kỉnh, chỉ để một lối nhỏ đủ cho Đường Văn Sinh lách nhà .

 

"Cái gì đây?"

 

Triệu Thiên giật , trong đầu nghĩ ngay đến đám quê lên gây rối. Anh cất tiếng gọi tên vợ. Giọng chị dâu Triệu mang theo vẻ khó chịu vọng từ trong phòng.

 

Triệu Thiên thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước phòng, thấy trong nhà lót thêm một sàn ván gỗ, lúc mới vỡ lẽ: "Sao đợi về hãy ?”

 

"Chờ ? Anh bao nhiêu hả?" Chị dâu Triệu lườm nguýt, tiếp tục quét sàn nhà: "Đã bảo ngay, còn chờ đợi gì nữa."

 

Lúc Phong Ánh Nguyệt đang ở tầng ba gội đầu tắm rửa. Nguyên Đản cũng tắm xong, nó đang giường ôm đồ chơi nhỏ đùa nghịch.

 

Thấy Đường Văn Sinh về, nó nhảy xuống giường, mang đôi giày vải cỏ chạy vội ngoài. “Cha!”

 

Đường Văn Sinh đáp lời, đặt chiếc túi vải xuống: "Mẹ con ?"

 

"Lên tầng ba ." Nguyên Đản chỉ lên trần: "Đầu dính đầy bụi, là từ nhà họ đấy."

 

Đường Văn Sinh chợt hiểu . Thấy bếp lò vẫn còn cháy âm ỉ, mở nồi , bên trong thức ăn đang bốc khói nghi ngút. Anh mỉm , bưng thức ăn đặt lên bàn, đó bảo Nguyên Đản trông chừng lên tầng ba.

 

Chẳng mấy chốc, hai vợ chồng xách theo chiếc thùng gỗ xuống.

 

Phong Ánh Nguyệt xõa mái tóc còn ướt sũng. Đường Văn Sinh lấy khăn khô , cẩn thận lau cho cô đến khi tóc khô gần hết, đó hai cùng dùng bữa tối.

 

Khi bọn Quân Tử đến học, Đường Văn Sinh đang ở phòng bên cạnh phụ giúp việc nhà.

 

Nguyên Đản thì tự dùng những que tính nhỏ để giải các bài học mà Ánh Nguyệt soạn cho nó.

 

"Tô Tô, cháu thế?"

 

Phong Ánh Nguyệt phát hiện một cô bé đang giải đề bỗng nhiên đỏ hoe mắt, liền kéo cô bé trong phòng hỏi han.

 

Tô Tô dụi mắt: "Thím Phong ơi, cha cháu mai sẽ đưa cháu về quê, cháu sẽ thể đến học chỗ thím nữa."

 

"Đang yên đang lành về?" Phong Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày. Tình cảnh nhà Tô Tô cũng chẳng khác nhà chị dâu Triệu là bao, bà nội cô bé cũng là cổ hủ, cực kỳ trọng nam khinh nữ.

 

"Anh trai họ của cháu đưa lên huyện học, nên họ bắt cháu về." Tô Tô càng càng tủi , bật nức nở.

 

 

Loading...