Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:10:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thím Năm Bị Ném Xuống Sông (2)

 

Đến ba giờ chiều, hai vợ chồng thu dọn đồ đạc cá nhân xong xuôi, khóa cửa xuống lầu, đạp xe đạp trở về quê.

 

Khi ngang qua nhà Trần Đại Lực, thấy chị dâu Trần đang trông con bé chơi ở lề đường cửa, Phong Ánh Nguyệt dừng xe , lấy trong túi một nắm kẹo bọc giấy bóng vàng đưa cho đứa nhỏ.

 

Sau đó cùng Đường Văn Sinh tiếp tục về quê.

 

Lúc , Nguyên Đản đang chơi trốn tìm với A Tráng và vài bạn khác của đám Xuyên Tử trong khoảnh rừng thưa ngay ngã ba đường.

 

Khoảnh rừng lớn lắm, hơn nữa địa điểm bên cạnh đường cái tương đối bằng phẳng, cách nhà quá xa. Người lớn đều thể thấy động tĩnh của bọn trẻ, cho nên cũng ngăn cản chúng nhiều.

 

Vừa tiếng chuông xe đạp lanh canh, Nguyên Đản lập tức chạy tót đường cái, chạy bảo đám bạn đang ngơ ngác phía : “Bố tớ về , chơi nữa !”

 

Hai Đường Văn Sinh đương nhiên tiếng Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt gọi to tên nó.

 

Nguyên Đản cũng đáp lớn tiếng. Khi nó Phong Ánh Nguyệt dắt , trong miệng ngậm kẹo, túi áo đầy ắp, cả tràn trề niềm vui sướng.

 

“Đi thôi.”

 

Thấy đám A Tráng từ trong rừng, Phong Ánh Nguyệt buông tay Nguyên Đản.

 

Nguyên Đản chạy đến chỗ họ, chia sẻ chỗ kẹo gói giấy bóng vàng mà cho với đám bạn.

 

Sau đó nó cùng hai Phong Ánh Nguyệt về nhà.

 

A Tráng đang nhai kẹo, Xuyên Tử : “Tự dưng thấy kế của Nguyên Đản với nó thật, kế tớ hung dữ thế ?”

 

“Tớ tớ bảo, đẻ chứ kế.” A Tráng lập tức phản bác.

 

Xuyên Tử bĩu môi, bóc viên kẹo nhét miệng: “Cha tớ cũng như , nhưng thỉnh thoảng bà nội lén cho tớ đó là kế.”

 

Trong phút chốc, hai đứa nhỏ cứ thế tranh cãi rối rít, cũng chẳng phân biệt nổi ruột kế nữa.

 

Ở nhà lúc chỉ Đường, những khác đều đồng hoặc . Biết tin con trai và con dâu thể ở hai đêm, Đường vui mừng khôn xiết.

 

“Trước hết thăm chị dâu cả họ, với cả con bé Tiểu Yêu Nữ nữa.” Mẹ Đường kịp đặt tên cho cháu gái, nên thường gọi yêu như .

 

Hai vợ chồng quyết định đưa Nguyên Đản cùng thăm chị dâu họ.

 

Tiệc đầy tháng của bé qua, chị dâu họ ở nhà trông con, thi thoảng cùng bác cả gái nấu nướng, lo toan việc nhà.

 

Kể từ khi thêm mới về, nhà Đường càng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

 

Thấy họ đến cửa, hai bác cả gái mừng rỡ lắm. Vừa mừng trách họ cứ tiêu tiền những thứ linh tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-214.html.]

 

Phong Ánh Nguyệt đến bế đứa bé sơ sinh đang gọn trong vòng tay của chị dâu họ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của con bé, cô nhớ lúc mới sinh trông con bé bé bỏng thế nào. Quả thực là đổi nhiều.

 

“Mắt thì giống chị, còn mũi và trán thì y đúc họ.”

 

Khi chị dâu họ hỏi con bé trông giống ai, Phong Ánh Nguyệt kỹ trả lời.

 

“Ai cũng bảo thế.” Chị dâu họ lấy tay che miệng, duyên .

 

Sau khi chuyện với một lúc, hai Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản dạo quanh đội sản xuất.

 

Đi một đoạn thì tình cờ gặp Đường Văn Tuệ đang về.

 

“Có chuyện gì thế?”

 

Thấy vẻ mặt cô út lắm, Đường Văn Sinh hỏi.

 

Đường Văn Tuệ dậm chân: “Lại cãi với Thục Phân chứ gì!” Dứt lời, cô tức giận bỏ .

 

Phạm Khắc Hiếu

Phong Ánh Nguyệt thấy tiếng của Chương Thục Phân. Quay đầu , cô thấy Chương Thục Phân đang thở dốc, chạy theo cô út: “Này, mới nửa câu chạy thế!”

 

Cặp đôi cãi vã về phía ngọn đồi nhà họ Đường. Đường Văn Sinh khẽ lắc đầu với Phong Ánh Nguyệt: “Em từ nhỏ thế , em cần lo lắng .”

 

Nguyên Đản cũng gật gù: “Hôm cô út còn cô Thục Phân lóc cơ.”

 

“Thật ?”

 

Phong Ánh Nguyệt sờ lên cái đầu mới cạo của nó: “Sau đó thì ?”

 

“Sau đó thì hoà .” Nguyên Đản còn thở dài vẻ lớn: “Cứ như trẻ con , thật sự khó quản.”

 

“Đừng học thói chuyện kiểu bà nội.” Đường Văn Sinh khẽ chọc ngón tay má Nguyên Đản một cái. Nguyên Đản ha ha thuận thế nắm lấy tay , Đường Văn Sinh cũng để mặc cho nó nắm.

 

Tối đến, khí trong nhà trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Chị dâu hai Đường kéo Phong Ánh Nguyệt thủ thỉ, thao thao bất tuyệt kể về đủ chuyện xóm giềng, chuyện ở đội sản xuất.

 

Ngôi nhà của thím năm dân làng góp công góp sức, dựng bằng mái tranh, dù đơn sơ nhưng chí ít cũng chỗ để chui chui .

 

Vì thím năm tàn tật, nhà thiếu một lao động chính, thành thử tính tình thím ngày càng khó chịu, chẳng mắt ai, cứ thỉnh thoảng gây gổ với nọ .

 

“Nếu cãi thì , chứ cứ hễ đuối lý là bà lăn đùng đất, ôm cánh tay tật nguyền than vãn đau đớn, khiến chẳng thể nữa.”

 

Chị dâu hai Đường bĩu môi: “Dù thì bây giờ bà còn đáng ghét hơn cả . Nhìn qua vẻ đáng thương thật đấy, nhưng đúng là ' đáng thương ắt chỗ đáng trách'."

 

“Không chỉ chuyện .” Đường Văn Tuệ cũng tham gia cuộc trò chuyện: “Bà còn cố tình kéo ống tay áo lên, dùng đoạn cụt để dọa mấy đứa nhỏ trong đội. Nguyên Đản và A Tráng suýt nữa cho kinh sợ, cũng may Xuyên Tử thông minh. Nghe bà cho đám Nguyên Đản xem cái gì đó ho, Xuyên Tử liền kéo mấy đứa nhỏ , kể chuyện cho chúng .”

 

 

Loading...