Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:10:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Chị dâu họ Đường sinh 1

 

Phong Ánh Nguyệt cũng gật đầu: “Mới tiếng cô t.h.ả.m thiết như , chắc chắn trong lòng cũng chút hối hận .”

 

.” Đường Văn Tuệ gật đầu xác nhận: “Cái lúc cô ở cổng nhà giống bên . Đặc biệt là khi họ lấy đơn ly hôn , bảo của công xã hộ, em tiếng mà nổi hết cả da gà.”

 

Đó đúng là tiếng mang theo sự tuyệt vọng thật sự.

 

“Chuyện là lẽ đương nhiên.” Mẹ Đường thở dài: “Nếu thật sự ly hôn, chị dâu họ các con tái giá, chắc chắn cũng sinh thêm con cái. Lúc nó sinh đứa út, thể tổn thương ít. Nếu sinh nữa, chẳng mất nửa cái mạng ?

 

“Hơn nữa, gia cảnh êm ấm, họ các con cũng phần trách nhiệm của , thể đổ hết tội lên đầu chị dâu họ các con…”

 

Quả thật, từng trải suy nghĩ sâu rộng hơn. Nghe Mẹ Đường , Phong Ánh Nguyệt và những khác đều im lặng.

 

Chị dâu hai Đường mím môi, lấy tro nóng vùi mấy củ khoai lang đỏ đống lửa. “Phải , . Chỉ mong bọn họ thực sự thể hòa thuận sống cùng , cùng nuôi dạy sáu đứa trẻ nên .”

 

nữa, cha chồng cũng quá khắt khe, chỉ cần đời sống vợ chồng bọn họ quá ầm ĩ, thì kiểu gì cũng sẽ thỏa.

 

Buổi tối, Phong Ánh Nguyệt tắm.

 

Đường Văn Sinh mang nước ấm phòng nhỏ cho cô, đó ở bên ngoài, cách cánh cửa khép hờ mà nhẹ nhàng trò chuyện cùng Ánh Nguyệt.

 

Mắt thấy sắp đến mùng tám, chỉ còn đúng một tuần nữa là Đường Văn Sinh trở về nhà máy sản xuất để việc, cho nên hai bàn bạc xem mấy ngày Tết còn sẽ sống thế nào.

 

Thím ba về . Dì ba thương nên vẫn ở trạm y tế, vẫn thường xuyên ghé thăm. Còn dì tư, Văn Tuệ và chị dâu hai Đường cũng kịp đến chúc Tết.

 

“Hay là chúng qua chỗ chị cả xem ?”

 

“Cũng đấy, chúng cùng với nhé.”

 

“Ừ, .”

 

Tắm rửa giữa tiết trời mùa đông quả thực cần sự can đảm. Phong Ánh Nguyệt mặc xong quần áo bước , liền Đường Văn Sinh nhanh chóng bế xốc lên, đó phòng, nhét cô trong chăn bông ấm áp.

 

Tóc cô gội từ sáng, nên trong chăn, liền cảm thấy ấm áp trở .

 

Đường Văn Sinh đóng cửa, ngoài múc nước để tắm rửa. Chờ khi trở về phòng, liền thấy thằng bé Nguyên Đản cũng ở trong đó, đang say sưa Phong Ánh Nguyệt kể chuyện cổ tích cho .

 

“Con mau qua phòng cô út mà ngủ .”

 

Nguyên Đản vùi trong lòng n.g.ự.c Phong Ánh Nguyệt, tiếng nào, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo cô.

 

“Thôi , lâu lắm con ngủ cùng hai vợ chồng .” Phong Ánh Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về lưng Nguyên Đản, nhỏ với Đường Văn Sinh.

 

Đường Văn Sinh khẽ hừ một tiếng: “Đã lớn tướng , theo lý thì ngủ một một giường mới .”

Phạm Khắc Hiếu

 

“Thằng bé mới hơn ba tuổi thôi mà.” Phong Ánh Nguyệt chu môi.

 

“Vậy cũng chẳng còn nhỏ tí nào.” Đường Văn Sinh lẩm bẩm, cũng xuống theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-206.html.]

Nguyên Đản thấy cha ép ngoài nữa thì nhếch khóe môi, ngẩng đầu Phong Ánh Nguyệt, hiệu cô kể tiếp.

 

Phong Ánh Nguyệt nén , dịu dàng tiếp tục kể chuyện. Đường Văn Sinh cũng đó, im lặng lắng . Chờ đến khi câu chuyện kết thúc, Nguyên Đản ngủ say tự lúc nào.

 

“Anh ?”

 

Thấy Đường Văn Sinh bước xuống giường, mở cửa ngược trở ngay lập tức, Phong Ánh Nguyệt khẽ hỏi.

 

“Bế nó sang phòng cha ngủ.”

 

Nói , liền bế Nguyên Đản lên, bước nhanh về phía phòng cha Đường.

 

“Quần áo của còn mang qua mà!”

 

Phong Ánh Nguyệt khẽ kêu lên.

 

“Lát nữa qua lấy.” Đường Văn Sinh bế thằng bé sang, cầm quần áo và giày dép của .

 

Khi trở về, khóa chặt cửa, thổi tắt ngọn đèn dầu, đó liền ôm chặt lấy Phong Ánh Nguyệt, vùi đầu hõm cổ mềm mại, thơm tho của cô…

 

Sáng hôm , khi Nguyên Đản tỉnh giấc, đối mặt với nụ hiền hậu của cha Đường, thằng bé vẫn còn chút mơ màng, lấy tinh thần: “Cha với ạ?”

 

“Giờ vẫn còn sớm lắm con ạ.” Cha Đường xoa xoa cái đầu nhỏ của cháu: “Lúc ngủ cháu cứ gọi ông bà mãi thôi, nên cha cháu bế cháu qua đây ngủ cùng ông bà.”

 

Nguyên Đản mím môi: “Là cha bế cháu qua đây đúng ạ?”

 

Cha Đường vẻ mặt hiểu chuyện của thằng bé chọc cho bật : “Sao cháu thế?”

 

“Cha vẫn còn giận cháu.” Nguyên Đản lẩm bẩm, trở trong chăn: “Cha còn tranh giành với cháu nữa.”

 

Cha Đường ha hả, bàn tay to lớn vươn xoa xoa đầu nhỏ của Nguyên Đản một cách trìu mến.

 

“Cái thằng bé …”

 

Khi Phong Ánh Nguyệt rời giường, cô thấy chút ngại ngùng, dám đối diện với ánh mắt của Nguyên Đản. thằng bé vẫn tủm tỉm chạy , nắm lấy tay cô.

 

Ngược , Đường Văn Sinh đỗi bình tĩnh, tựa như cái "việc" đêm qua ôm hề liên quan đến .

 

“Nguyên Đản, hôm nay bánh bí đỏ cho con ăn nhé.”

 

"Bánh bí đỏ ạ?”

 

Nguyên Đản reo lên hớn hở.

 

.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

 

Nguyên Đản nhảy nhót kêu to: "Được ạ ạ! Con ăn bánh bí đỏ!”

 

Thế là, mười giờ sáng, khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh và Đường Văn Tuệ cùng bận rộn trong nhà bếp.

 

Trong nhà còn mười mấy cân bí đỏ, quả nhỏ nhất cũng sáu, bảy cân. Móc ruột bí đỏ , phần ruột bí của những quả to thì cạo rửa sạch sẽ, rải đều lên mẹt trúc, phơi cho ráo nước xào sơ qua; còn những quả nhỏ thì để dành ăn luôn.

 

 

Loading...