Sẽ sửa đổi 1
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng cùng lên trấn. Họ ghé qua Cung tiêu xã để mua ít đồ lễ mới đến trạm y tế. Vừa đến phòng bệnh thấy bên trong đang bàn chuyện gia đình của cả họ.
“Sao mua nhiều thứ thế ? Đừng phí phạm tiền nong, hai đứa lo cho bản !”
Mặt dì ba đầy vẻ xót xa .
"Dì cứ dưỡng thương cho ạ." Đường Văn Sinh đặt đồ trong ngăn tủ: "Chuyện nhà họ cứ để tự xử lý , chúng nên can thiệp quá sâu."
“ thế đấy, chắc con bé chị dâu cảm thấy chúng xen chuyện nhà nó nhiều quá. Cả chồng con bé chị hai cũng từng thẳng mặt chuyện nó cầm tiền về nhà đẻ, con bé chắc chắn ấm ức lắm. Rồi dì cứ thường xuyên bảo mợ thể cứ bao che mãi, hôm đó dì cũng lỡ lời mấy câu khó ...”
Dì ba thở dài thườn thượt.
Lúc Phong Ánh Nguyệt tiện xen , cô lẳng lặng cùng với Đường, một lát cùng họ rời .
Ra khỏi trạm y tế, bắt gặp cả họ đang mang quà đến thăm dì ba.
Trông ông già ít.
Cha Đường và Mẹ Đường chuyện với ông một lúc, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng qua chào hỏi.
Đợi cả họ , Phong Ánh Nguyệt và mới thật sự về nhà.
Khi họ tới khu vực của đội sản xuất thì thấy báo chị dâu họ đến nhà họ lóc.
Lúc còn đang quỳ gối cửa nhà họ mà lóc t.h.ả.m thiết.
“Lại đang giở trò gì nữa !”
Mẹ Đường giận đến mức chịu nổi, kéo Cha Đường nhanh chóng chạy về nhà.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh theo sát phía .
“Em đoán là họ chịu tha thứ, nên cô mới tìm đến chỗ chúng xin .” Phong Ánh Nguyệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-204.html.]
“Khả năng cao là . Cô qua bên chỗ dì ba vì Dì Ba ăn sắc sảo, thêm việc chính cô Dì thương. Nếu xin tha thứ thì qua bên chỗ cha là nhanh nhất.”
Đường Văn Sinh gật đầu đồng tình.
Cha Đường đầu : “Lời con cha bừng tỉnh một điều. Văn Sinh, con mau kiếm chiếc xe bò đến nhà cả, đưa nó về đây.”
“Dạ.”
Vì thế, Đường Văn Sinh xoay đến nhà đội trưởng mượn xe bò, Phong Ánh Nguyệt theo cha về nhà.
Mới đến ngã rẽ tiếng chị dâu họ đang lóc t.h.ả.m thiết như tang, dường như đang xin họ tha thứ cho , nếu cô sẽ ly hôn, mấy đứa nhỏ sẽ còn gì gì đó.
Lúc , cả nhà bác cả Đường cũng kéo đến, ít hiếu kỳ đang vây quanh cổng nhà Phong Ánh Nguyệt để hóng chuyện.
Chị dâu hai Đường tức giận đến run : “Cô còn mặt mũi nào mà tới cổng nhà những lời hả? Cô cho tất cả cô đối xử với cha ? Cô đối xử với dì ba như thế nào nữa!”
Chị dâu họ vẫn cứ quỳ như , một lời, chỉ liên tục lau nước mắt.
“Còn nể nang mặt mũi cho cô gì nữa! Nói thế nào cô cũng chịu , thì chúng cũng chẳng cần sợ chuyện trong nhà đem mặt nữa!” Cha Đường lớn, giọng đầy dứt khoát.
Vừa thấy nhà , bác cả Đường nhanh nhảu chạy đến : “Thật là chuyện chẳng ! Vừa mới đến quỳ ở đây , kéo cách nào cũng chịu dậy!”
“Cô còn , nếu chúng chịu tha thứ, cô sẽ quỳ ở đây mãi chịu dậy .” Anh hai Đường trợn mắt, giọng đầy vẻ khinh miệt.
Phạm Khắc Hiếu
“Cháu lên ?” Cha Đường mặt lạnh như tiền, mặt chị dâu họ gặng hỏi.
Chị dâu họ nức nở đáp: “Chỉ cần, chỉ cần cô và chú, cùng với chồng và cha chồng cháu chịu tha thứ cho cháu, cháu sẽ lên ngay. Bằng , cháu sẽ c.h.ế.t cóng ngay tại chỗ !”
Phong Ánh Nguyệt thấy câu vẻ quen tai. Đường Văn Tuệ ở bên cạnh thì thầm: “Hồi đó, Kiều Tư Vũ cũng y hệt. Nào là nếu cho cô cửa, cô sẽ dùng d.a.o chẻ củi mà tự kết liễu đời .”
Bảo quen thuộc đến thế. Phong Ánh Nguyệt quanh tìm Nguyên Đản nhưng thấy. Cô hỏi Đường Văn Tuệ, Văn Tuệ chỉ tay về phía nhà bác cả: “A Tráng và Nguyên Đản đều theo chị dâu . Chúng em để bọn nhỏ ngoài chứng kiến cảnh bẩn mắt .”
Người xưa , việc trong nhà nên để ngoài . Chính vì thế, chị dâu họ mới giở chiêu . Dù chị dâu hai Đường ngay thẳng đến mấy, cô cũng sẽ tiện ngoài, mà chỉ khuyên can cô nhà bình tĩnh chuyện.
nào ngờ ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, cứ thế cho cơn tức mà chị dâu hai Đường kìm nén bấy lâu nay bùng lên. Lại Cha Đường , cộng thêm lời từ chối dậy đầy thách thức của chị dâu họ, chị dâu hai Đường bèn lớn tiếng kể hết bộ chuyện xảy hôm nọ .