Ăn Tết (3)
Mẹ Đường nấu ăn khéo, cả nhà đều thích những món bà trong dịp Tết, thế nên Phong Ánh Nguyệt cùng xắn tay áo giúp một tay, Mẹ Đường đích cầm cái muôi chỉ huy.
Trong bếp vô cùng sôi nổi. Bởi vì buổi chiều còn bận rộn nên bữa trưa họ chỉ ăn tạm bằng mì. Giờ đang là mùa đậu Hà Lan giòn và non, Đường Văn Tuệ rủ Phong Ánh Nguyệt miếng đất phần trăm của nhà để hái rau.
Họ dọn tuyết , mới hái . Có vài luống rau lạnh quá nên táp úa mất . Phong Ánh Nguyệt nhanh, hái một loáng đầy rổ, cô thổi tay: “Lạnh buốt giá luôn.”
" , năm nay rét đậm ghê cơ."
Phạm Khắc Hiếu
Đường Văn Tuệ gật đầu tán thành.
lúc đó, nhóm Đường Văn Sinh trở về, thấy trong vườn rau liền bước tới xem: "Để cho."
Thế là Đường Văn Tuệ và Phong Ánh Nguyệt cầm rổ đợi, còn Đường Văn Sinh giúp hái đậu Hà Lan.
"Anh Ba, bên công việc thế nào ?"
Đường Văn Tuệ hỏi.
"Hơn hai chục giúp dọn dẹp căn nhà sập , cái gì còn dùng thì đào . Sáng nay, Thím năm đưa đến bệnh viện huyện, do Trường Thịnh đưa đấy."
Trường Thịnh là con thứ năm của Thím năm.
"Đưa đến bệnh viện huyện cơ ? Chắc là thương ở tay nặng lắm nhỉ?"
Phong Ánh Nguyệt .
Đường Văn Sinh gật đầu: "Chắc là . Thím năm cứ một mực cãi là , cần bệnh viện huyện, cứ thế kéo dài thời gian khiến vết thương tay hoại tử ngày càng lan rộng. Hai con trai của thím mãi , đành nhờ Trường Thịnh. Anh đưa thím đến bệnh viện huyện, giờ cũng mới về ."
Về đến nhà, đống lửa treo sẵn một chiếc chảo gang đen nhẻm, nước gần sôi. Họ bỏ mì , đợi một lát thì cho đậu Hà Lan rửa sạch luộc.
Đậu Hà Lan ăn giòn sần sật nên thể luộc quá lâu. Vì thế, nhanh đó bắt đầu gắp mì .
Đường Văn Sinh gắp mì chén cho Phong Ánh Nguyệt. Gia vị nêm đầy đủ từ : mỡ heo, dầu mè, dầu ớt và hành băm.
Thêm một chút muối và xì dầu. Khi ăn mì, Phong Ánh Nguyệt thích cho thêm chút giấm, nhưng ở quê . Người già quen dùng vị chua nên họ cũng chẳng mua tích trữ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-198.html.]
Đường Văn Sinh cô thích gì, bèn đặt chén mì gắp xong của lên bàn, ngoài.
Phong Ánh Nguyệt đang chú tâm ăn mì nên để ý, chờ đến khi Đường Văn Sinh đặt chai giấm mặt thì cô mới sững sờ ngước .
"Em cho bao nhiêu đây?"
Đường Văn Sinh hỏi.
Phong Ánh Nguyệt liếc thấy những bông tuyết còn đọng tóc và quần áo đang tan chảy, nhịn mà trừng mắt: "Anh mượn ở ?"
"Nhà Chú Ba, Thím Ba, họ ăn mì thích thêm giấm." Đường Văn Sinh cẩn thận cho giấm chén của cô (giấm thời thường đựng trong túi ni lông): "Văn Tuệ dùng một chút ?"
Đường Văn Tuệ đáp , đưa chén sang. Chị dâu hai Đường thấy thế cũng đòi ăn một ít.
Mẹ Đường tủm tỉm Phong Ánh Nguyệt nhỏ nhẹ trò chuyện cùng Đường Văn Sinh. Bà cảm thấy từ nay về , con trai lo liệu , bà cứ yên tâm ăn cơm cần bận tâm nhiều nữa. Bà đầu với Cha Đường: "Thấy ? Con bé Văn Sinh gói gọn trong lòng , chúng cần lo lắng thêm gì."
" thế." Cha Đường gật đầu, mái tóc mai điểm bạc của vợ thì khẽ : "Mau ăn mì , coi chừng vón cục . Bà đó, tháng ngày còn dài, nhớ uống t.h.u.ố.c mỗi ngày đấy."
"Biết , sắp đến tết , đừng nhắc đến t.h.u.ố.c men." Mẹ Đường chặn lời ông.
Nói những ngày giáp Tết sẽ dễ gặp điềm gở.
"Được, , ." Cha Đường hiền hòa gật đầu.
Buổi chiều sang chỗ Chú Năm nên Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt ở nhà để phụ giúp.
Chương Nam Tuyền mang đến nửa gùi rễ sắn, Đường Văn Sinh liền bắt tay xử lý.
Vì lượng nhiều nên quyết định xay một nửa thành bột sắn, để dành lương thực dự trữ hoặc trao đổi. Nửa còn thì gọt vỏ để riêng.
"Anh bà tổ bảo cái hầm với thịt vịt ăn mới bổ dưỡng." Anh hai Đường gọt vỏ .
Đường Văn Sinh bèn xỏ đôi bốt dài ngoài: "Hình như trong đội chúng nuôi vịt."
"Trong đội chúng , nhưng chỗ gần đây thì chứ. Nhà Trần Đại Lực nuôi tận mấy con đó."
Anh hai Đường chỉ thuận miệng nhắc thế thôi, ai ngờ Đường Văn Sinh thật.
Anh theo con đường nhỏ đến nhà Trần Đại Lực—chính là nhà ruộng mà đây để con nhỏ tự chạy đường lớn và Phong Ánh Nguyệt phát hiện.