Ăn Tết (2)
Trời còn tờ mờ sáng, về phòng ngủ tiếp.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Đản ngủ đỏ bừng nhưng ngoan ngoãn đạp chăn, hai cởi áo ngoài xuống.
Phong Ánh Nguyệt nép lồng n.g.ự.c Đường Văn Sinh, khe khẽ hỏi: "Em thím năm chê bai hai con trai nhà đội trưởng lắm, là vì thế ?"
Đường Văn Sinh ôm cô lòng thật chặt, đáp khẽ bên tai cô: "Hai đều ngoài ba mươi tuổi cả mà vẫn lấy vợ, nên thím năm cứ đem chuyện bóng gió mãi thôi."
Ý là : "Ông là đội trưởng thì chứ? Con trai nhà ông vẫn tìm vợ đấy ?"
"Điều kiện kinh tế nhà đội trưởng cũng khá giả, đến giờ cả hai vẫn lập gia đình?"
"Nhà họ căn bệnh di truyền quái lạ. Cứ qua tuổi bốn mươi là sẽ mắc những căn bệnh về chân tay. Cha , ngay từ thời ông nội họ còn sống thì tình hình là , giờ tay chân đội trưởng cũng bắt đầu chút trở ngại."
Phong Ánh Nguyệt ngờ là vì lý do éo le : "Không bệnh viện lớn khám kỹ càng ?"
"Khám , nhưng tìm bệnh danh cụ thể. Vì chuyện quá kỳ quái nên các cụ già trong đội mới bảo là do nhà họ ai đó nguyền rủa, tất nhiên, và đều hiểu rằng chuyện là mê tín dị đoan, đáng tin."
Chẳng bao lâu , họ tựa mà chìm giấc ngủ sâu.
Hôm , khi Nguyên Đản tỉnh giấc, thấy cha vẫn còn ngủ say, thằng bé ngoan ngoãn quấy rầy. Nó tự cuộn trong chăn chơi một một lát, ngắm trần nhà sang nghịch mớ tóc dài của .
Đến khi tiếng chị dâu hai Đường ở ngoài sân, nó mới chịu dậy, lóng ngóng tự mặc quần áo. Thằng bé cẩn thận nhấc chân tránh qua bước xuống giường, mở cửa cũng thật khẽ khàng, sợ đ.á.n.h thức cha .
"Chà, Nguyên Đản dậy đó ? Chị dâu hai xem cu mặc áo quần tươm tất nào?"
Chị dâu hai Đường mở cửa phòng, thấy tuyết đọng dày trong sân, đang định quét thì thấy Nguyên Đản từ trong nhà .
Nguyên Đản lệt bệt lệt bệt nền đất.
"Mợ hai ạ."
Nó gọi khẽ khàng, mềm mại.
"Ngoan." Chị dâu hai Đường kiểm tra áo quần của nó, thấy vạt áo len phía tuột ngoài thì chỉnh cho nó một chút, đó mang giày bông : "Hôm nay lạnh lắm, chỉ chơi trong nhà sưởi ấm thôi đấy nhé, đừng chạy ngoài, ?"
"Vâng ạ."
Nguyên Đản gật đầu, ngoan ngoãn bước trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-197.html.]
Cha Đường nhóm lửa, Mẹ Đường và Đường Văn Tuệ đang bữa sáng.
Mãi đến khi Phong Ánh Nguyệt thức giấc thì cũng gần chín giờ sáng.
Chẳng ai gọi họ dậy, trong nồi đang hâm sẵn cháo khoai lang nóng hổi.
Phong Ánh Nguyệt bưng một chén, sát bên đống lửa, ăn hong cho ấm.
"Lạnh quá trời."
Anh hai Đường run cầm cập bước , hai tay xoa .
"Anh trong chăn ấm mà cũng lạnh ?"
Chị dâu hai Đường ngạc nhiên hỏi.
Đường Văn Sinh ăn xong chén cháo của , liền nhà bếp múc thêm, tiện tay múc một chén đầy đưa cho Anh hai Đường.
"Anh ngủ một thì dĩ nhiên là lạnh ." Anh hai Đường lẩm bẩm, nhận lấy chén cháo từ tay Đường Văn Sinh: "Chân lạnh đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa."
Thế là lên sưởi ấm.
Chị dâu hai Đường , bèn trừng mắt chồng: "Nói linh tinh gì đó? ngủ một vẫn ấm chán đây."
"Vì em vốn ấm áp , nhờ cậy em mới qua mùa đông chứ." Anh hai Đường hềnh hệch, chọc cho mấy chị dâu trong nhà rộ lên.
"Cha qua nhà đội trưởng xem , nhà chú năm sập nên dù gì cũng sang giúp dọn dẹp một tay. Nhà thì thể xây ngay , nhưng chuẩn chỗ ở tạm bợ cho tươm tất, chứ tuyết rơi dày đặc thế thì quần áo mỏng manh mặc nổi ."
Cha Đường dậy dặn dò.
"Vâng, lát nữa tụi con sẽ sang ngay."
Anh hai Đường vùi đầu ăn cháo, gật đầu đáp.
Phong Ánh Nguyệt uống xong chén cháo, ăn thêm củ khoai lang nướng mà Nguyên Đản dúi cho, cả thấy ấm hẳn lên. Đường Văn Sinh đem bát đũa của cả hai rửa, đó đống lửa một lát, đợi cho tỉnh táo hẳn mới cùng Anh hai Đường lên đường.
Phạm Khắc Hiếu
Đôi ủng thấm nước mà Đường Văn Sinh mang về cho cả nhà quả là vật dụng tuyệt vời nhất để trong mùa đông lạnh giá .
Phong Ánh Nguyệt và những khác cũng vội vàng dậy. Mai là Giao thừa , hôm qua dọn dẹp nhà cửa từ trong ngoài, hôm nay còn chiên cá, ướp thịt cho thật ngon lành và bao nhiêu việc lặt vặt khác nữa.