Ăn Tết 1
Phòng sưởi ấm bên nhỏ hơn nhà Đường Văn Sinh một chút, kín chỗ. Anh họ Cả ở vị trí mấy dễ chịu, ngay chỗ luồng gió lạnh lùa và khói hun.
họ Cả sợ khác chiếm mất chỗ đó, nên khi xuống thì nhất quyết chịu đổi.
"Tuyết năm nay rơi sớm hơn năm ngoái, rơi cũng lâu hơn nữa. Mong năm mùa màng thể gặt hái ."
Người bảo, tuyết rơi đúng thời điểm là điềm báo cho một năm bội thu. Phong Ánh Nguyệt Bác cả Đường thì khẽ gật đầu đồng tình.
Bác gái cả và các thím dâu đang bận rộn trong bếp, xua hết cánh đàn ông và đám trẻ con phiền phức ngoài. Phong Ánh Nguyệt, chị dâu hai và Đường Văn Tuệ cũng đẩy , nên mấy chị em dâu rủ ở một góc.
Nguyên Đản và A Tráng vẫn cứ chạy qua chạy đùa nghịch.
Đường Văn Sinh bóc một quả cam Đường Văn Cường mang tới, đưa cho Phong Ánh Nguyệt. Cô lấy một múi nhỏ, phần còn chia cho cha và cả.
"Cơn tuyết ghê gớm quá, sợ là sập nhà mất thôi. Mấy căn nhà chúng xây vững thì còn đỡ, nhưng nhiều căn nhà của bà con trong đội nguy hiểm. Đội trưởng lo sợ chuyện chẳng lành, họ chuyển sang nhà khác tá túc một chút cho yên qua năm mới."
Anh cả .
"Ai chen thì họ chen . cái nhà thím năm thì ai nhận." Đường Văn Cường bóc vỏ cam : "Bên nhà sui gia của bà cứ gọi mãi, khuyên bảo đủ điều, nhưng bà cứ thấy họ đích cửa đón là quyết chịu . Còn ngoạc mồm bảo năm nào chẳng tuyết rơi, nhà bà sập bao giờ ."
"Thật là ngoan cố quá mức." Cha Đường nhíu mày. "Liên quan đến tính mạng mà cố chấp vì cái chút thể diện hão huyền đó ?”
"Loại như bà thì cha là ." Anh hai Đường bĩu môi, tiện tay giật lấy một múi cam trong tay Đường Văn Sinh nhét miệng. "Lúc nào bà cũng khó dễ nhà sui gia, đến cả con trai con dâu qua đó ăn Tết mà bà còn chẳng thèm theo."
Phạm Khắc Hiếu
"Cầu mong chuyện gì xảy ."
Họ chỉ mấy câu như , nào ngờ ngay đêm hai mươi tám tháng Chạp, tức là đêm áp Tết, nhà thím năm đổ sập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-196.html.]
Hàng xóm tiếng, vội vàng gọi tới ứng cứu. Mãi đến khi chạy lên nhà họ Đường ở đèo báo tin, Đường Văn Sinh và mấy đàn ông trẻ tuổi mới kịp khoác áo, vớ lấy cuốc xẻng hối hả chạy xuống nhà thím năm.
Lúc , Phong Ánh Nguyệt và những ở nhà cũng còn buồn ngủ nữa. Họ kéo phòng sưởi ấm. Cha Đường nhanh chóng đốt lò than lên, cả nhà quây quần bên đống lửa, hơ tay bàn tán.
"Tuyết rơi nặng hạt quá." Chị dâu hai chỉ ngoài. "Từ chiều qua tuyết đổ xuống trắng trời, đến giờ vẫn dấu hiệu ngớt. Mấy trận tuyết nhỏ dăm bữa cũng tan hết, trách nhà sập cơ chứ."
"Không chịu lời khuyên bảo." Đường Văn Tuệ bĩu môi, gọn lỏn: "Sống giữ thể diện hão, cuối cùng chỉ rước lấy khổ thôi."
"Cầu Trời khấn Phật cho họ bình an vô sự." Mẹ Đường buông một tiếng thở dài.
Nguyên Đản ngủ say như c.h.ế.t. Phong Ánh Nguyệt sợ thằng bé đạp chăn nên một lát thì về phòng. Cô trong cơn mơ màng thì nhóm Đường Văn Sinh mới về đến nơi.
"Chú năm thì việc gì, còn thím năm thì tay tê cóng nghiêm trọng, giữ ." Anh hai Đường quần áo xong, đón lấy chén cơm rượu nóng hổi Mẹ Đường đưa, húp một .
Đường Văn Sinh cũng xong bộ đồ ướt sũng, đang húp cháo. Phong Ánh Nguyệt sát bên , thì khẽ nhíu mày: "Thế giờ sắp xếp chỗ ở cho họ ?"
"Chú năm đưa sang nhà đội trưởng tá túc. Còn thím năm thương thì đưa đến trạm xá để kiểm tra cánh tay, nhưng lái xe bò trong tuyết thế chẳng dễ dàng gì. Cứ lo giữa đường gặp cây đổ bụi tre tuyết vùi lấp, khi cả ngày cũng tới nơi.”
Anh hai Đường hớp thêm ngụm lớn, uống hết chén cơm rượu nóng, thấy ấm lên hẳn.
"Vậy là cõng ?" Đường Văn Tuệ thế thì hoảng hồn.
" ." Đường Văn Sinh gật đầu. "Mấy con trai nhà đội trưởng phiên cõng đấy."
Con trai và con dâu của chú năm mặt ở nhà, trong nhà chỉ hai họ già yếu. Vì tính tình thím năm nên quan hệ giữa chú năm và mấy em trong nhà cũng chẳng mấy hòa thuận. Khi ăn Tết cũng ăn chung mâm.
Cuối cùng, chú năm sắp xếp tá túc ở nhà đội trưởng, còn thím năm thương thì đưa đến trạm xá.