Người một nhà đoàn kết thương yêu 2
"Chính là vì gội sạch, chịu dùng bột gội đầu, đôi khi còn lười dùng xà phòng, chỉ xối nước qua loa. Không bẩn mới là lạ đấy!" Chị dâu Triệu thở phì phò, tức giận , vô tình va Phong Ánh Nguyệt. Chị tiếp tục than phiền: "Chị hiểu nổi mấy ông đàn ông, cứ vỏ gối mỗi ngày. Làm họ giữ đầu bẩn đến mức đó nhỉ?"
Phong Ánh Nguyệt chợt nghĩ, vỏ gối của Đường Văn Sinh cũng sạch sẽ như của cô. Hơn nữa, hai họ thường ôm ngủ, cánh tay thành gối đầu của cô .
"Em sạch sẽ." Đường Văn Sinh đang nấu mì bên cạnh, lên tiếng xác nhận.
Thấy Phong Ánh Nguyệt gật đầu, chị dâu Triệu nhịn thở dài: " là so sánh với khác thì chỉ thấy tủi hơn thôi."
Chị dâu Trương ( Niếp Niếp) thì lớn: "Ở cái khu nhà ngang của chúng , trừ đồng chí Tiểu Đường thì ai thực sự thích sạch sẽ !"
Chị dâu hai Ngô ở phía đối diện thấy, vọng sang: "Mẹ Niếp Niếp cũng đúng! Chị , khăn trải giường của chồng chỉ đậm màu hơn của một chút xíu thôi đấy!"
"Làm gì !" Anh hai Ngô ngượng chín mặt, vội vàng phủ nhận.
"Cái đó thì thấm tháp gì! Gối đầu của chú Điền từ màu xanh biến thành màu đen kịt đấy!" Thím Điền trêu.
Chú Điền hề hổ, chỉ cầm chén lên, chuẩn gắp mì: "Ăn mì thôi, ăn mì thôi."
Hôm nay khá nhiều ăn mì. Hai Phong Ánh Nguyệt vẫn ăn phần mì trứng của .
Nghĩ sắp về quê một thời gian, Phong Ánh Nguyệt liền tìm chị dâu Vương dặn dò: "Nếu Quân Tử bài nào hiểu, chị cứ dặn cháu khoanh tròn . Nếu mang hỏi thầy mà vẫn rõ thì cứ bảo cháu đợi em về em chỉ cho."
"Ừ, em cứ yên tâm về nhà với đồng chí Tiểu Đường , chị sẽ chuyển lời đầy đủ." Chị dâu Vương gật đầu lia lịa.
Từ khi Đường Văn Sinh việc ở nhà máy giấy, Phong Ánh Nguyệt còn nhận trứng gà mà đám chị dâu Vương mang tới nữa. Họ vốn ở khu nhà ngang thường xuyên, nhận đồ cũng tiện.
Chị dâu Vương cứ nhất định mang cho, nhưng đó Đường Văn Sinh khéo léo trả . Thế nên, chị cũng đành thuận theo ý họ, đem đến nữa.
Trong nhà còn sót ít cải xanh, mang về quê thì thừa vì đó vẫn còn đồ ăn, nên hai đem cho chị dâu Triệu ở ngay vách bên.
Đường Văn Sinh đeo một cái gùi, Phong Ánh Nguyệt tay . Sau khi dắt chiếc xe đạp ngoài, Phong Ánh Nguyệt là đeo gùi, còn Đường Văn Sinh thì đạp xe.
[]
Chiếc gùi đựng đầy những chiếc mũ len mà Phong Ánh Nguyệt ròng rã mấy ngày nay. Họ mang chúng đến chỗ Dương Bảo Quốc giao hàng, đó mua mấy cân thịt mỡ, vài cân thịt nạc và cuối cùng là mua sợi len.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-180.html.]
Để tránh mùi thịt bám , Phong Ánh Nguyệt cẩn thận đặt một cân đường, năm cân bột mì và hai bịch mì sợi giữa. Túi vải đựng sợi len đặt lên cùng để đảm bảo ám mùi.
Lúc về tới đội sản xuất thì gần mười hai giờ trưa. Đường Văn Sinh đeo gùi, dắt xe cùng cô về nhà.
Khi ngang qua cây lê sườn núi, hai phát hiện một đám nhóc đang dùng cây trúc khều mấy quả lê cao. Có lẽ vì tay còn yếu nên cây trúc cứ lắc lư trung, nhưng bọn trẻ vẫn kiên nhẫn.
"Cây lê do đội trưởng trồng từ lâu, quả tuy nhỏ nhưng vị chua thanh." Đường Văn Sinh cởi chiếc gùi , dựng xe đạp: "Để giúp mấy đứa nhỏ khều mấy quả, sẵn tiện hái vài quả về ăn luôn."
Phong Ánh Nguyệt tủm tỉm .
Đứa lớn nhất trong đám nhận , líu lo gọi một tiếng chú, mấy đứa nhỏ hơn cũng bắt chước gọi theo ríu rít.
"Chú đây." Đường Văn Sinh cầm lấy cây trúc dài: "Các con nép sang một bên , khi nào lê rớt xuống xong thì hãy tới nhặt ."
"Dạ."
Bọn nhóc vui vẻ chạy sang một bên.
Phạm Khắc Hiếu
Phong Ánh Nguyệt khoanh tay cạnh chiếc xe đạp .
"Ối chao, vợ của Văn Sinh đấy ." Thím Năm đeo chiếc gùi mới, thăm cháu nội bên ngoại về, tình cờ gặp hai . Bà dừng , mắt liếc qua chiếc gùi: "Để xem cái gùi của ngon vật lạ gì nào."
Vừa thò tay mở túi vải của cô , thấy bên trong là cuộn len đan, bà liền nhếch môi chê bai: "Lâu lâu mới về quê mà cũng mua miếng thịt nào, mua cái thứ len sợi vớ vẩn về gì ?"
Phong Ánh Nguyệt ngờ bà ngang nhiên ‘tấn công’ chiếc gùi của như , cô vội đóng túi . Nghe thấy lời châm chọc , cô dửng dưng đáp trả: "Thím Năm vẫn đón cháu trai về nhà ăn Tết ạ?"
Muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h điểm yếu.
Thím Năm mạnh miệng : "Nhà chúng bận rộn nhiều việc. Bà ngoại nó giữ nuôi thì để bà nuôi, cũng thảnh thơi nhàn hạ."
"Thật ? Không Tết năm nay cháu trai về đây ăn Tết với thím nhỉ? Mấy năm nay cần chuẩn mâm cơm tất niên, quả là sướng thật đấy!"
Lời của Phong Ánh Nguyệt như trúng tim đen của bà .
Tết là thời điểm nhà đoàn tụ, quây quần bên mâm cơm. vì chuyện năm xưa lúc bà dẫn cháu trai chơi xém chút nữa xảy tai nạn, nên con dâu thành kiến với bà và đưa con đến ở với bà ngoại mấy năm nay mà chịu về đây ăn Tết.
Chồng bà dám lên tiếng, con trai thì lời con dâu. Thím Năm nghĩ tới thấy bực bội.
"Năm nay nhất định về! Cứ ở lì bên nhà ngoại ăn Tết mãi thì còn thể thống gì nữa! Không ngờ cô cái miệng chanh chua, đanh đá đến thế. Dù gì cũng là thím bên nhà chồng, cô dám ăn với kiểu đó?"