Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:09:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khéo Tay (6)

 

Thím Điền chơi lâu thì cáo từ để công việc của . Phong Ánh Nguyệt chuẩn tiếp tục móc mũ len. Đường Văn Sinh dậy khóa cửa lớn , đồng thời bưng cả bếp than đang cháy trong phòng. Anh mở hé cửa sổ một chút để thông thoáng khí, đảm bảo an .

 

"Lát nữa chắc chắn sẽ đến tìm em. Nếu em yên tĩnh thành cái mũ thì lời ."

 

Phong Ánh Nguyệt nhếch môi : "Được thôi.”

 

Quả nhiên, lát mấy phụ nữ lên tìm cô, nhưng thấy cửa lớn đóng kín, bên trong tiếng chuyện, mấy đó mập mờ nhao nhao bỏ .

 

Chờ Phong Ánh Nguyệt móc xong chiếc mũ, Đường Văn Sinh mang theo chiếc mũ đó cùng với những sợi len còn thừa, đạp xe đạp trở về quê nhà.

 

Thật trùng hợp là mấy ngày nay, Đường Văn Tuệ cũng tập móc mũ cho cha . Tuy những cái cô trông mắt lắm, nhưng vẫn giữ ấm . Sau khi quan sát kỹ những chiếc Phong Ánh Nguyệt móc, Đường Văn Tuệ chợt hiểu sai ở chỗ nào.

 

"Em sẽ móc! Anh ba yên tâm, em móc xong liền mang sang nhà ngang.”

 

"Thật sự thành vấn đề chứ?"

 

Sau khi Đường Văn Sinh nhiều xác nhận em gái gặp trở ngại gì, vội vàng trở về nhà ngang. Phong Ánh Nguyệt ở nhà một , yên tâm.

 

Cả nhà Đường cũng giữ . Họ chỉ mảnh đất riêng của mang theo một loại rau củ tươi, bảo mang về cho vợ.

 

"Sao qua đêm?"

 

Phong Ánh Nguyệt thấy về thì hỏi.

 

"Dù ngày mai cũng tới nhà máy sản xuất giấy." Đường Văn Sinh xuống, vươn tay sưởi ấm bên bếp: "Sau khi bao nhiêu tới tìm em?"

 

"Mấy thôi." Phong Ánh Nguyệt nhắc đến chuyện thì vui vẻ: "Em nghĩ em sắp kiếm kha khá tiền .”

 

“Anh dựa em nuôi thôi." Đường Văn Sinh cảm khái .

 

"Vậy thì em nuôi." Phong Ánh Nguyệt gật đầu khẳng định.

 

"Buổi tối nấu cơm, xem như báo đáp em." Sau khi Đường Văn Sinh sưởi tay ấm áp, vươn tới nắm lấy tay Phong Ánh Nguyệt.

 

"Cùng ." Lần đạp xe , trời càng lạnh hơn, Phong Ánh Nguyệt vẫn thương .

 

Chiếc mũ tuy rằng Dương Bảo Quốc quy định khi nào cần, nhưng đương nhiên là giao càng nhanh càng . Thế nên những ngày kế tiếp, Phong Ánh Nguyệt vẫn luôn ở nhà móc mũ. Cửa thường xuyên đóng , ngẫu nhiên cô mới xuống lầu nhà xí.

 

Chị dâu Triệu còn tưởng rằng cô khỏe trong , Phong Ánh Nguyệt : "Chỉ là cảm thấy buồn ngủ, ngủ thôi.”

 

"Không lẽ là tin vui ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-173.html.]

Chị dâu Triệu hỏi, tủm tỉm.

 

"Vừa mới tới kỳ , chị, chỉ là em thấy buồn ngủ hơn bình thường thôi." Sợ cô hiểu lầm, Phong Ánh Nguyệt vội vàng giải thích.

 

"Vậy em cũng chú ý giữ gìn một chút." Chị dâu Triệu .

 

"Em , em ạ."

 

Đến ngày Đường Văn Tuệ đến, Phong Ánh Nguyệt giao xong đợt hàng đầu tiên, lúc cô mới bắt đầu đợt thứ hai.

 

Cô xem xét hết những chiếc mũ Đường Văn Tuệ mang đến, cuối cùng chọn hai cái chút : "Hai cái em sửa một chút, xem chị .”

 

Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu, ở một bên kỹ lưỡng.

 

Chờ hai cái mũ cũng sửa xong, Phong Ánh Nguyệt đếm, tổng cộng mười hai cái.

 

Đường Văn Tuệ chút ngượng ngùng : "Hai ngày đầu em chỉ một cái, khi quen tay dần dần mới một ngày hai cái.”

 

"Được , thế là tồi , quen tay là sẽ khéo léo mà." Phong Ánh Nguyệt khen ngợi: "Chị sắp tới cũng mua len mới, em cứ lấy một ít về .”

 

Cô nghĩ giống như Dương Bảo Quốc giá, sẽ thu mũ của Đường Văn Tuệ một đồng một cái. Đường Văn Tuệ nghiêm túc .

 

"Lúc em đến đây, cha nhiều dặn dò. Có thể nhận công việc như là do chị dâu ba giúp đỡ. Chị nghĩ đến em , em thể chiếm thêm phần lợi của chị nữa."

 

Năm hào một cuộn len, tổng cộng mười hai cuộn là sáu đồng. Đường Văn Tuệ lấy sáu đồng đặt ở bàn : "Đây là tiền sợi len , chị nhất định nhận. Còn tiền công móc mũ, bên thu chị một đồng một cái, đó là chị nên . Ý của cha em là tám hào một cái là đủ .”

 

Phong Ánh Nguyệt , trong lòng khỏi xúc động. Sở dĩ nhà họ Đường hài hòa như , thể tách rời sự chính trực và suy nghĩ thấu đáo của cha Đường và Đường.

 

Cuối cùng Phong Ánh Nguyệt chỉ thu một hào lãi: "Vậy thế , chị thu em chín hào một cái. Những cái khác chúng ai cũng cần nhắc tới nữa. Trở về nếu cha em, em cứ là chị tức giận nên bắt em thế.”

Phạm Khắc Hiếu

 

"Em..."

 

Phong Ánh Nguyệt đè tay cô gái : "Em gái, như cũng . Em cứ chị tức giận, chịu .”

 

Đường Văn Tuệ chỉ thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Vâng ạ.”

 

Giống như đây, Đường Văn Tuệ ăn cơm trưa . Lần để Phong Ánh Nguyệt tiễn , bởi vì lúc cô tới là nhờ xe của đội sản xuất. Người lái xe là Chương Nam Tuyền, cũng việc đến huyện nên liền tiện đường cùng .

 

Lúc Chương Nam Tuyền đang chờ cô ở ngã ba bên ngoài khu nhà ngang.

 

"Anh ở đây bao lâu ?"

 

Trong sọt của Đường Văn Tuệ đều là sợi len. Trong tay còn mang theo hai cái túi vải, bên trong là sườn và thịt ba chỉ Phong Ánh Nguyệt nhét cho cô .

 

 

Loading...