Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:09:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khéo Tay (5)

 

Buổi trưa Phong Ánh Nguyệt ăn cơm xong thì chuẩn rời , giỏ đựng đầy những trái hồng căng mọng.

 

"Em dâu." Dương Bảo Quốc tiễn họ cổng: "Cái mũ len trẻ con đó, một ngày em mấy cái?"

 

Phong Ánh Nguyệt hiểu ý ngay: "Mũ cho cỡ tuổi nào ạ?"

 

"Khoảng năm tuổi đến mười tuổi đều ."

 

"Mũ càng lớn thì càng tốn thời gian hơn."

 

"Vậy thì cứ tính cỡ năm tuổi , một ngày em mấy chiếc?"

 

Phong Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ đáp: "Hai chiếc."

 

"Tốt. Em cứ cố gắng nhiều , mua hết, một đồng một chiếc, em thấy ?" Dương Bảo Quốc .

 

Chiếc mũ mua là một đồng hai, cuộn len loại hơn một chút giá năm hào. Một cuộn đủ móc một chiếc mũ. Tức là chi phí năm hào, Ánh Nguyệt kiếm bảy hào. Giờ thu lượng lớn, Ánh Nguyệt kiếm năm hào, vẫn lời.

 

"Dạ, ạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu vui vẻ.

 

"Cảm ơn ." Đường Văn Sinh với Dương Bảo Quốc.

 

Dương Bảo Quốc vẫy tay: "Giúp đỡ lẫn cả thôi. Trên đường chậm một chút nhé."

 

Phạm Khắc Hiếu

"Vâng, Dương về , ngoài lạnh." Đường Văn Sinh lên xe đạp, Phong Ánh Nguyệt ôm eo , hai bắt đầu đạp xe về huyện.

 

Trên đường , Phong Ánh Nguyệt phấn khởi : "Một ngày em chỉ móc hai cái thôi, nhưng nếu thêm Văn Tuệ là chúng bốn cái !"

 

Đường Văn Sinh vang: "Anh ngay em sẽ nghĩ đến việc mà."

 

"Có cơ hội kiếm tiền, đương nhiên rủ rê nhà cùng là chuyện nhất." Phong Ánh Nguyệt tựa mặt lưng . "Trước tiên chúng mua len móc mũ. Hôm nay em thử một cái, mang về cho Văn Tuệ xem, chắc chắn cô sẽ cách ngay."

 

"Được." Đường Văn Sinh đồng ý.

 

Mua len xong xuôi, về đến nhà, Phong Ánh Nguyệt bắt đầu bận rộn. Khi cô móc một nửa chiếc mũ thì chị dâu Vương dẫn theo một cô gái trẻ tới chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-172.html.]

 

Phong Ánh Nguyệt đặt đồ sang bên. Đường Văn Sinh rót nước mời khách xong thì cũng trong phòng trong, dù Ánh Nguyệt cần đo kích thước cho cô gái, đây cũng bất tiện.

 

Sau khi đo xong, chị dâu Vương vội vã rời mà cùng cô gái quây quần bên bếp than để trò chuyện. Trên mặt cô gái vài vết mụn nhỏ, cô vẻ phiền muộn, cứ đưa tay sờ lên má: " cũng mong ngày cưới xinh , nhưng cái mặt nữa, dạo nó cứ nổi mụn hoài."

 

"Chuyện đó đừng nghĩ nhiều gì." Chị dâu Vương trêu cô : "Mỗi ngày cố gắng rửa mặt sạch sẽ, tối ngủ cho ngon, đừng ăn cay là ."

 

Phong Ánh Nguyệt quan sát kỹ mặt cô gái, đó bảo Đường Văn Sinh lấy giỏ đồ bằng tre của . " rửa mặt cho cô , thử trang điểm đơn giản xem ."

 

Nghe Ánh Nguyệt thể giúp trông hơn một chút, cô gái ngoan ngoãn nhắm mắt , mặc cho Ánh Nguyệt thoa thoa, xoa xoa mặt.

 

Chị dâu Vương bên cạnh kinh ngạc . Vốn dĩ khuôn mặt cháu gái bà mấy ưa , nhưng bàn tay khéo léo của Phong Ánh Nguyệt, nhan sắc cô cải thiện trông thấy, lên đến năm, sáu phần!

 

"Trời ơi!" Khi cô gái gương, thấy hình ảnh trong đó, cô hét lên: "Đây... đây là ?"

 

"Đương nhiên là cô ." Phong Ánh Nguyệt vốn nhàn rỗi, đôi khi dạo bên ngoài thấy bán mấy món đồ trang điểm đơn giản, cô đều mua về tự điều chỉnh một chút. Tuy rằng thể sánh bằng mỹ phẩm đời , nhưng cũng đến nỗi quá kém. Hơn nữa, thủ pháp của cô , cho dù dùng than củi để kẻ lông mày thì cũng kẻ .

 

", thể mời chị dâu giúp trang điểm ngày cưới ?"

 

"Đương nhiên là ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Khi nào cần, và chị dâu Vương sẽ cùng qua."

 

Phong Ánh Nguyệt còn chải đầu cho cô gái một nữa, trông cô càng thêm phần xinh xắn.

 

Sau khi cô gái và chị dâu Vương ngoài, thím Điền và chị dâu hai Ngô đang giặt quần áo. Thím Điền trố mắt theo sang hỏi: "Cô gái cùng chị dâu Vương là cô bé lên lầu đấy?"

 

Chị dâu Vương và cô gái thấy thì rạng rỡ: "Sao thế, thím Điền chớp mắt nhận ?" Họ xuống lầu.

 

Chị dâu hai Ngô và thím Điền liếc . Chị dâu hai Ngô kêu lên "Ối trời ơi": " nhớ lúc nãy cô bé đó mặt còn lấm tấm mấy cái mụn nhỏ, mới chớp mắt mà trông tinh thần, xinh hẳn lên như ?"

 

Người thì vẫn là đó, nhưng sắc mặt trông hơn nhiều, những vết mụn nếu kỹ cũng thấy gì.

 

"Chắc chắn là Ánh Nguyệt , chỉ mới đôi tay khéo léo đó thôi!"

 

Thím Điền giặt quần áo xong, buồn lên sân thượng phơi đồ ngay mà lập tức thẳng đến nhà Phong Ánh Nguyệt. Sau khi hỏi rõ chuyện, bà liên tục vỗ đùi khen: "Giỏi quá! Giỏi quá thôi! Tay nghề của cháu khéo léo đến mức !"

 

"Cháu chỉ dùng một chút mẹo vặt nho nhỏ thôi ạ." Phong Ánh Nguyệt mỉm đáp lời.

 

 

Loading...