Khéo Tay (4)
Chiều chạng vạng, Đường Văn Sinh về đến nhà, thấy bên cạnh đống củi khô chất chồng một đống than hơn bốn mươi cân (80 cân TQ), lập tức chạy tới xem xét bả vai của Phong Ánh Nguyệt.
"Không ."
Phạm Khắc Hiếu
Phong Ánh Nguyệt trấn an: "Em còn chia hai cõng đấy. Chị dâu Triệu khỏe hơn, chị chỉ cần một vác lên tầng, lượng cũng nhiều như nhà thôi."
"Ừ." Dù Văn Sinh lời cô, nhưng vẫn thấy lo lắng. Anh kéo cổ áo cô xuống, xem xét bả vai đỏ, lúc mới nhẹ nhàng kéo áo lên cho cô: "Sau sẽ mua, em đừng việc nặng nữa."
"Em , hôm nay cũng chỉ là tình cờ, đều mua than nên em cũng tiện thể mua theo. Anh mau rửa tay , tối nay ăn miến dưa chua, em còn thêm cả thịt nạc nữa đấy."
Ánh Nguyệt lấy bát đũa , bảo nhanh chân đến xô nước đặt ngoài hành lang để rửa tay.
Trong thùng đựng là nước sôi mà Ánh Nguyệt đun từ khi nấu cơm. Mặc dù cô dùng khăn khô đậy lên , nhưng giờ nước cũng nguội bớt, chỉ còn ấm.
Niếp Niếp đón về và trông ngoan ngoãn. Lúc , con bé đang bưng một chén miến thêm trứng vịt chiên . Tổng cộng bốn miếng.
Ánh Nguyệt nhận bát, gắp thêm miến và thịt nạc, cuối cùng múc thêm chút nước canh nóng hổi. Vì sợ con bé nóng tay, Văn Sinh bưng bát qua cho cô bé. Trứng vịt chiên vàng ươm, hương vị đậm đà hợp khẩu vị. Mỗi hai miếng, nên cả nhà nhanh chóng ăn xong bữa tối ấm cúng.
"Ngày mai nghỉ, Anh Dương mời hai vợ chồng đến quê hái hồng."
Anh Dương chính là Dương Bảo Quốc, mượn xe đạp của họ , cũng là bán chiếc đồng hồ đeo tay cho Văn Sinh.
"Quê Anh Dương ở ngay trong huyện ?"
Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc.
"Cha là rể ở thị trấn. Ở quê, nhà một chú qua đời, con gái nhà chú vẫn lấy chồng nên mấy năm nay vẫn giữ quan hệ qua với Anh Dương. Bọn họ gọi về thăm nom nên quan hệ cũng khá ."
Văn Sinh giải thích.
"À, là ." Ánh Nguyệt gật đầu hiểu . Hồng (quả thị) lúc chín rộ, là loại hồng mềm ngọt, hồng giòn. Thông thường, thời điểm thu hoạch hồng giòn sẽ sớm hơn hồng mềm một chút.
Thời tiết hôm khá . Đường Văn Sinh đeo đôi găng tay do Phong Ánh Nguyệt tự tay đan cho , dắt chiếc xe đạp . Ánh Nguyệt lên yên , chị dâu Vương chạy vội tới.
"Khoan ! Ánh Nguyệt, chiều nay cháu gái bên nhà đẻ chị qua, nhờ em đo kích thước giúp để đan cái áo len đỏ đó.”
Ánh Nguyệt lập tức nhớ . Trước đó chị dâu Vương nhắc đến chuyện Quân Tử mặc chiếc áo len do cô đan về nhà ngoại chơi, cô cháu gái thấy thì thích mê. Hơn nữa, con bé sẽ kết hôn tháng Chạp nên cô đan giúp một chiếc của hồi môn.
"Khi nào chúng sẽ về?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi Văn Sinh.
"Ăn cơm trưa xong thì về. Đường xa lắm, chắc chắn sẽ kịp giờ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-171.html.]
Văn Sinh đáp.
Nghe , chị dâu Vương liền mừng rỡ, mặt mày hớn hở.
"Tốt quá! Dù thì cũng hơn ba giờ chiều con bé mới tới , cần vội vã ."
Miễn là về kịp trong ngày hôm nay là .
Vợ chồng Dương Bảo Quốc, mỗi đạp một chiếc xe. Cô con gái nhỏ của họ yên xe Anh Dương, mặc quần áo dày, chiếc mũ len đội đầu cũng là do Phong Ánh Nguyệt đan móc. Trong suốt thời gian , nhờ tài khéo tay đan móc, thu nhập của Ánh Nguyệt tăng lên đáng kể. Cô bé vốn ít , nhưng khi quen đưa tay cho Ánh Nguyệt bế.
Quê của Dương Bảo Quốc quả thật xa, chỉ mười cây .
Ngôi nhà quê là một căn nhà bằng gỗ, một sân khá rộng. Bên sân hai cây hồng (cây thị) lớn, gốc cây rơi rụng đầy những quả hồng hư hỏng, thể do chim ăn dở hoặc do cây tự rụng.
"Anh với Văn Sinh và cả em rể sẽ trèo lên hái, cứ đó nhé. Nếu bọn ghì cành cây xuống, các em sẽ hái dễ hơn một chút."
Dương Bảo Quốc xắn tay áo lên.
Phong Ánh Nguyệt, chị dâu Dương và em gái nhà họ Dương gốc cây, còn cô bé thì cùng đứa em họ chơi đùa ở phía bên .
"Mấy quả hồng chín rục . Có quả chín quá, chỉ cần chạm nhẹ là rơi xuống nát bấy." Em gái Dương .
" thế. Vừa nãy chị thấy một quả đỏ thẫm, định lay nhẹ cành cây để nó rơi xuống là thể nhặt , ai ngờ bịch một tiếng, nó nát luôn." Chị dâu Dương thở dài: "Chắc chỉ còn nước cho kiến ăn thôi."
Phong Ánh Nguyệt ngước lên những chùm hồng đỏ rực đỉnh cây: "Hai cây hồng lớn quá, chắc trồng bao nhiêu năm hả chị?"
Em gái Dương : "Chị thử đoán xem nào."
"Hai mươi năm."
Ánh Nguyệt đáp.
"Không chỉ ." Chị dâu Dương khẽ: "Thử đoán tiếp ."
Phong Ánh Nguyệt cây to lớn, trầm ngâm: "Phải đến sáu mươi năm chứ?"
"Không lâu lắm , cũng hơn bốn mươi năm ." Vợ Dương Bảo Quốc vang: "Cây do bố em trồng từ hồi mới cưới đấy."
"Thật ý nghĩa kỷ niệm." Phong Ánh Nguyệt cảm thán.
" ." Chị dâu Dương gật đầu: "Chi bằng em cùng trai em trồng lấy hai cây, con cái lớn lên còn cái để trèo lên hái hồng mà ăn."
"Được ạ, đằng nhà còn mấy cây hồng con, đây đều bỏ hoang..."