Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:09:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

(Không một lời ngọt ngào 3)

 

"Hai vợ chồng vận may đấy." Phong Ánh Nguyệt , tiện tay xoa đầu bé Niếp Niếp: "Nếu Văn Sinh ráng sức đạp xe nhanh, thì giờ chắc chúng em vẫn đang mắc kẹt ngoài đường."

 

Vừa dứt lời, cơn mưa lập tức nặng hạt hơn hẳn.

 

Chị dâu Triệu giậm chân thốt lên: "May mà đạp xe nhanh! Không thì cả hai ướt sũng!"

 

"G.i.ế.c gà ?"

 

Chị dâu Trương từ trong phòng bước , thấy tiếng động và câu lấp lửng thì tò mò. Chị dâu Triệu và Phong Ánh Nguyệt đều bật ngớt, chị dâu Trương cũng đoán nhầm, nhưng vẫn hỏi theo: "Tai chị nửa câu. Gà gì thế?"

 

"Ướt sũng cơ." Chị dâu Triệu chỉ ngoài trời mưa như trút nước.

 

"À, gà cơ đấy!" Chị dâu Trương bật lớn hơn nữa.

 

Vì sợ gió mưa hắt hành lang, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh vội vàng mang đồ đạc nhà.

 

Hôm nay họ đến nhà cả chỉ mang theo quà cáp, mà còn tiền biếu. Khi chuẩn về, mợ cả còn dúi tay họ một phong bao nhỏ.

 

Phong Ánh Nguyệt mở xem, bên trong hai hào. Trong khi họ biếu mợ cả đến năm hào lận.

 

Phạm Khắc Hiếu

"Cứ nhận em." Đường Văn Sinh bảo.

 

"Vâng ạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

 

Tuy thể hôm nay đến nỗi mệt mỏi lắm, nhưng trong lòng Phong Ánh Nguyệt cũng thấy nặng trĩu. Sau khi rửa mặt xong, cô bên chiếc bàn nhỏ kê đầu giường, cầm lọ kem dưỡng da lên, thoa mặt tò mò hỏi: "Em thấy mấy chị dâu vẻ kiêng dè , vì ạ?"

 

"Chắc là vì chịu nể nang ai cả chăng?" Đường Văn Sinh đang cầm tờ báo mới nhất, giường , cô hỏi thì bật .

 

"Thế thì hôm nay em cũng nhượng bộ chị , tại chị vẫn cứ nhằm em mãi?"

 

"Bởi vì em trẻ trung, xinh , còn lòng khác, nhất là đây." Đường Văn Sinh đặt tờ báo xuống, dậy đến lưng Phong Ánh Nguyệt, vòng hai tay ôm lấy vai cô, trêu chọc.

 

Phong Ánh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, đầu kéo tay xuống: "Anh đừng lời ngon tiếng ngọt như thế. Lần nếu chị còn dám lời khó với em Văn Tuệ, em sẽ đáp trả đấy."

 

"Không cần em động tay, sẽ tự xử lý." Đường Văn Sinh kéo lấy tay cô, tiện thể với tay tắt đèn dầu.

 

Trong bóng tối bao trùm, Phong Ánh Nguyệt chỉ kịp cảm nhận một đôi tay lớn ôm chặt lấy eo , thể cô nhẹ bẫng, bế gọn gàng lên giường...

 

Đường Văn Sinh dậy từ sớm, rón rén xách thùng nước ngoài. Anh nấu cháo, chiên bánh trứng vàng ươm, đặt phần ăn của Phong Ánh Nguyệt ngay ngắn lên bàn. Anh tự dùng bữa sáng xong, dọn dẹp gọn gàng, nhà ngắm Phong Ánh Nguyệt đang ngủ say thêm một lát, đoạn mới nhẹ nhàng rời khỏi.

 

Lúc Trịnh Văn Văn đến, Phong Ánh Nguyệt mới ăn sáng xong bao lâu. Cô xuống lầu, vẫn thấy ông Trịnh đưa cô bé tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-163.html.]

 

"Cháu một chiếc áo len, một chiếc mũ len và cả con ngựa len nhỏ mà các bạn vẫn nhắc đến nữa."

 

Trịnh Văn Văn bước phòng khách, khi hỏi thăm những bạn nhỏ từng gặp đó và cả ngựa bằng len, cô bé lập tức bổ sung yêu cầu.

 

"Được thôi." Phong Ánh Nguyệt đo kích thước cho cô bé, ghi chép , hỏi cô bé thích áo len hình như thế nào, kiểu dáng .

 

"Cháu Thái Dương Hoa mà cô giáo , chính là hoa hướng dương, nó thể nổi lên như con thỏ chiếc mũ nhỏ lúc ạ?"

 

Trịnh Văn Văn từng thấy chiếc mũ , con thỏ nhỏ phía đan nổi lên, .

 

Phong Ánh Nguyệt đan hình con thỏ nhỏ chiếc mũ là vì đứa bé cầm tinh con Mão.

 

"Được chứ." Phong Ánh Nguyệt lấy bút chì, nhanh chóng phác họa hình dáng đại khái của chiếc áo len lên giấy: "Thế ?"

 

Trịnh Văn Văn tiến tới một chút, liên tục gật đầu: "Dạ ! Cho cháu mấy cái kẹp tóc và dây buộc tóc nữa nhé thím."

 

Lúc Trịnh Văn Văn rời , Phong Ánh Nguyệt đưa cô bé bốn cái kẹp tóc với màu sắc khác , cùng bốn cái dây buộc tóc.

 

Trịnh Văn Văn vui vẻ thôi, cao hứng bừng bừng rời .

 

Lúc về đến nhà, lúc hai chị họ của cô bé tới chơi, Trịnh Văn Văn vội vàng lấy đồ Phong Ánh Nguyệt đưa cho khoe khoang.

 

Hai cô chị họ xem xong đều vô cùng thích thú, Trịnh Văn Văn thím đan áo len và mũ len , thế là năn nỉ cô bé dẫn họ thử một cái.

 

Trịnh Văn Văn đường, hai chị mười lăm, mười sáu tuổi cùng, ông Trịnh dặn dò vài câu cũng đưa cô bé nữa.

 

Phong Ánh Nguyệt vốn định giặt quần áo, kết quả phát hiện còn quần áo bẩn, cô lên sân thượng xem thì thấy chúng đang phơi ngay sào phơi đồ công cộng ở phía đối diện.

 

"Sáng sớm thím thấy đồng chí Tiểu Đường giặt đồ . Cháu quản lý ông xã như thế nào mà chu đáo, đảm đang đến chứ?"

 

Thím Vương đang phơi đồ, thấy cô lên thì hỏi, giọng đầy ngưỡng mộ.

 

Phong Ánh Nguyệt chỉ : "Anh tự giác mà thím."

 

Thím Vương mập mờ, trêu chọc: "Nếu thím mà cô vợ trẻ trung xinh xắn như cháu, thím cũng tự giác ngay thôi."

 

Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, tìm cớ chạy trốn.

 

Đồ dùng trong nhà thiếu thốn, Phong Ánh Nguyệt liền mua len. Khi về đến nơi, cô thấy Trịnh Văn Văn dẫn theo hai cô gái lớn hơn đang ngay cửa nhà chị dâu Triệu.

 

Chị dâu Triệu đang chuyện phiếm với họ, thấy cô trở về vội vàng hô: "Bọn nhóc đang tìm em đó!"

 

 

Loading...