Không một chữ ngọt nào 1
Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt dạo xung quanh một vòng, mãi cho đến một ngã ba nào đó, họ gặp dì ba và dì tư. Hai đều đang cõng những chiếc gùi tre lưng, bên phủ kín lá chuối tây, mồ hôi nhễ nhại mặt, trông vẻ là cùng về.
Bốn cùng trở về nhà cả. Vừa bước chân sân cảm thấy khí gì đó khác lạ. Mẹ Đường đang ôm cô út, cha Đường thì ngoài sân lũ trẻ chơi đùa, còn trong nhà , tiếng chất vấn gay gắt của cả họ vọng .
" ngay mà! Sáng nay cô lấy tiền , mà chỉ đưa cho chút xíu! Hóa là cô giấu mang về nhà đẻ !"
Người quản lý tiền nong trong nhà chính là chị dâu họ. Chị sinh liền tù tì mấy đứa trẻ cho nhà . Mợ cả thấy chị chu đáo, nên lâu khi sinh đôi, giao hết sổ sách tiền bạc cho chị trông nom. Không ngờ xảy nông nỗi .
"Chị hai, việc gì ?" Dì ba cẩn thận buông cái gùi xuống, khẽ nghiêng đầu chỉ buồng trong, nhỏ giọng hỏi mợ cả.
Dì tư thở dài, bà chuyện một chút vì nhà đẻ của chị dâu họ cũng cách nhà chồng bà quá xa.
"Họ mượn gấp thôi, chứ cũng là trả."
Chị dâu họ , chỉ nức nở.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng vội nhà, cả đám chật cả sân. May mắn đây đều là họ hàng gần, chứ thì rèm pha, chê mất.
Nghe lũ trẻ chào bà cô ba và bà cô tư, cả và mợ cả cũng trấn tĩnh , vội vàng bảo hai vợ chồng Đường Văn Sinh về buồng, nhanh chân nhà .
"Các con đến đấy ? Sao nhà?" Mợ cả nở nụ gượng gạo.
Sau khi tiếng cửa buồng trong đóng , mấy Phong Ánh Nguyệt theo mợ cả nhà . Quả nhiên là thấy bóng dáng cả họ và chị dâu họ . Trong buồng hề tiếng cãi vã quá lớn, thêm mấy ở ngoài đang chuyện nên cũng ai để ý.
Tóm , chờ đến khi chị dâu họ bước , hai mắt cô sưng múp. Anh cả họ vẫn còn mang theo vẻ giận dữ, khi thấy dì ba và dì tư, tiến lên chào hỏi: "Chào cô ba, cô tư."
"Ừ." Dì ba liếc chị dâu họ đang đón bé út từ tay Đường: "Hôm nay là ngày vui của nhà , đừng chuyện vội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-161.html.]
"Vâng." Anh cả họ trầm giọng đáp, trong lòng vẫn còn ấm ức.
"Không ngoài đạp xe một vòng ?" Đường Văn Sinh lên, gợi ý.
Anh cả họ lập tức theo ngoài, dắt chiếc xe đạp sân. Vừa mới tới sân , bắt đầu c.h.ử.i bới, mắng nhiếc gia đình nhà vợ.
"Anh thật ngờ cô dám cái trò đó! Trong nhà vốn túng thiếu, chút tiền là của cả nhà dè sẻn, tích góp phòng khi cha già với mấy đứa trẻ ốm đau. Vậy mà cô ho , chẳng rên lấy một tiếng, lẳng lặng đưa về nhà đẻ đến hai mươi đồng!"
Anh cả họ hít một thật sâu, nén giận: "Nói là mượn, nhưng với cái nết của gia đình vợ cô , hơn phân nửa là chẳng bao giờ trả . Không , cơn giận thể cứ nuốt trôi như thế !"
Đường Văn Sinh còn kịp mở lời, cả họ đạp xe hai vòng. Cũng là nghĩ thông suốt điều gì, nhưng sắc mặt khá hơn nhiều.
Bữa trưa chỉ bấy nhiêu trong nhà, còn khách khứa thì đợi đến tối mừng thọ mới đông. Chị dâu họ tự sai, đang lo lắng chồng sẽ dạy dỗ nên cũng dám kiếm chuyện với Phong Ánh Nguyệt nữa. Bữa trưa hôm , mợ cả và dì ba cùng bếp lo liệu.
Phong Ánh Nguyệt mới bước bếp cả hai đuổi , thế là đành cùng Đường Văn Sinh ngoài sân, thủ thỉ trò chuyện.
"Tự nhiên chị ngoan ngoãn như , chẳng lẽ chuyện tiền bạc giải quyết thỏa ?"
Phạm Khắc Hiếu
"Anh họ , nhưng thái độ của vẻ kế sách riêng . Chắc là sẽ lấy về một ít đấy." Đường Văn Sinh đáp.
"Người như chị khó mà sống chung , Văn Tuệ sai. Biết rõ là ai ưa , mà chị vẫn cứ thích tìm đến những lời khó . Em thích tính cách ." Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu, cẩn thận phủi bụi vai Đường Văn Sinh, nhỏ giọng .
"Không cả, một năm cũng chẳng gặp mấy . Có đây, sẽ bảo vệ em."
Ăn trưa xong xuôi, hai liền đạp xe trở về huyện. Cha Đường và cũng rời ngay đó. Buổi tối, những đến mừng thọ cả phần lớn là bà con lối xóm quan hệ thiết trong đội sản xuất.
Chị dâu họ ôm đứa con co ro trong góc. Anh cả họ trầm giọng, nghiêm khắc : "Hôm nay là ngày cha mừng thọ, mà bên nhà cô một ai thèm vác mặt đến, thái độ như mà còn đòi vay tiền? thẳng cho cô , nếu mang hai mươi đồng đó về , nhất định sẽ ly hôn với cô!"
"Anh đúng là đồ bạc bẽo! sinh cho đến sáu mặt con đấy nhé!" Nghe đến hai chữ ly hôn, chị dâu họ kinh hãi ngẩng phắt đầu lên.