Chị dâu họ đáng ghét 4
“Vậy thì em cứ thêu một chiếc túi cho con gái dùng .” Chương Nam Tuyền đổi giọng.
“Lúc thì tặng con trai, lúc tặng con gái.” Đường Văn Tuệ thẳng : “Anh đang cố lừa em ?”
“Anh lừa em gì chứ?”
Chương Nam Tuyền hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ khó chịu: “Năm đồng một chiếc, em chịu ?”
Đường Văn Tuệ thấy mức giá thì động lòng, cô đặt cằm lên vai Nguyên Đản, vẻ vẫn còn do dự.
“Sáu đồng nhé?”
Chương Nam Tuyền hẳn xuống đất: “Tám đồng nhé?”
“Đừng tăng giá nữa!” Đường Văn Tuệ kêu lên một tiếng, suýt nữa thì bế Nguyên Đản xa : “Tiền là của đấy , rộng rãi như !”
Anh đưa em là chứ gì?
Chương Nam Tuyền trừng mắt cô bé, bất lực chút đau lòng: “Giúp mà. Anh thề sẽ lừa em .”
“Em thêu hoa văn gì cũng chứ?”
“ .”
“Vậy thì em nhận.”
Chương Nam Tuyền khỏi lâu thì Chương Thục Phân .
Liếc theo bóng lưng Chương Nam Tuyền khuất dần, Đường Văn Tuệ cứ cảm thấy điều gì đó là lạ. Thế nên khi đưa dây buộc tóc cho Thục Phân, cô liền kể chuyện .
Phạm Khắc Hiếu
Chương Thục Phân mừng rỡ vì đồ buộc tóc mới, cô nhanh chóng gỡ chiếc buộc tóc đen nhẻm cũ kỹ xuống. Nghe chuyện, cô : “Cậu đoán đó là ai thì cũng chẳng gì. Tiền đến tận cửa , lo gì chuyện tặng ai, cứ nắm bắt lấy cơ hội kiếm tiền !”
Quả thật là , chẳng lý nào bỏ lỡ khoản tiền công hậu hĩnh như thế. Thế là Đường Văn Tuệ trò chuyện ríu rít với Chương Thục Phân. Không lâu , mấy cô gái khác trong xóm cũng kéo sân phơi thóc. Thấy dây buộc tóc mới b.í.m tóc của hai , họ đều hiếu kỳ vây xem.
Vừa là do chị dâu Ba của Đường Văn Tuệ mang về, mấy cô gái đều trố mắt cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-156.html.]
Mắt Chương Thục Phân láu lỉnh đảo một vòng, cô lập tức lấy chiếc túi thêu mà Đường Văn Tuệ tặng đây. Cô mở túi , lấy năm xu đưa cho bạn: “Suýt nữa thì tớ quên đưa tiền cho .”
Thấy cô còn bỏ tiền mua, càng cho rằng tình cảm vợ chồng của hai còn mặn mà như . Họ nhao nhao kéo Đường Văn Tuệ , nhờ cô khéo với chị dâu giúp cho họ vài cái.
Phong Ánh Nguyệt nào cô em chồng đang tích cực tìm kiếm mối ăn cho . Lúc cô đạp chiếc xe đạp ngang qua một mái nhà nông dân, bỗng thấy một đứa bé chừng hai tuổi, thụp đất, gặm ngón tay trỏ một .
Trời rét căm căm, dù đất nện khô ráo thì lạnh vẫn cứ xông lên buốt giá. Cô nhanh chóng dừng xe , bước về phía đó bế đứa nhỏ lên. Cô sân nhà phía bé, phát hiện cửa vẫn chỉ đang khép hờ, lẽ đứa nhỏ tự đẩy cửa .
“Có ai ở nhà ?”
Phong Ánh Nguyệt cất tiếng hỏi, đó bế đứa bé đến nhà hàng xóm gần đó nhất hỏi thăm.
Bà lão hàng xóm vỗ đét đùi: “Chắc chắn là cha nó ở đội sản xuất , tưởng con ngủ nên để nó ở nhà một đây mà! May mà cô trông thấy, thì xảy chuyện lớn .”
Đứa bé thấy quen thì đưa tay , nắm lấy bàn tay nhăn nheo đầy vết chai của bà lão. Phong Ánh Nguyệt để bà lão ôm đứa bé lòng.
Mặc dù là hàng xóm nhận , nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn yên tâm. May là lúc đứa nhỏ về nhà uống nước, tiện thể xem thử con thế nào. Thấy cửa nhà mở toang, con thì thấy , cô mới phát tiếng thê lương.
Sau khi thấy tiếng , bà lão nhanh chóng hét lớn: “Đứa bé ở đây ! Hai cũng thật là, đóng cửa chặt ! Nó tự ngoài đấy, nếu cô gái trông thấy bế thì lẽ đến rát cả cổ họng !”
“Con của !” Người phụ nữ vội vàng chạy đến ôm lấy đứa nhỏ hôn lấy hôn để. Cô lau hết nước mắt, bế con và cảm ơn Phong Ánh Nguyệt: “ thấy bên chút việc, đứa nhỏ cũng buồn ngủ nên để nó ở nhà. cứ nghĩ cũng xa xôi gì, may là xảy chuyện gì cả.”
Phong Ánh Nguyệt thấy đứa bé về mới yên tâm rời .
Thấy vợ lâu quá về, cha đứa nhỏ cũng về xem thử. Lúc mới xảy chuyện gì. Sau khi con dâu nhà họ Đường giúp đỡ đứa nhỏ, cẩn thận hỏi bà lão về vóc dáng của Phong Ánh Nguyệt, đó vỗ đầu: “À, chắc chắn là con dâu của bác hai nhà họ Đường . Có xe đạp, trẻ tuổi xinh , chính là vợ hiện tại của Đường Văn Sinh.”
Vì nhà gần đại lộ, là của công xã, nên đương nhiên quen Đường Văn Sinh .
Trước đây Đường Văn Sinh đạp xe về gặp qua vài , hơn nữa lúc đám cưới của hai họ cũng đến dự.
“Ôi trời, đúng là nhận thật!”
Vợ cũng vỗ trán: “Em còn đến nhà ngang ăn cơm nữa! Lần đúng thật mang ơn .”
Đừng đến việc đứa bé bắt , chỉ cần nó cảm bệnh một trận thôi thì cha cũng đủ đau lòng .
Gia đình họ Trần, đàn ông tên Trần Đại Lực. Sau khi cha qua đời thì họ chia nhà cửa. Cuộc sống một nhà ba đơn giản. Hai vợ chồng thạo đường sá bên ngoài, sợ đứa nhỏ nắng, cảm lạnh nên thường để đứa bé ở nhà.
Không ít như thế. Có một đứa bé còn cột ghế gỗ hoặc cột nhà nữa. Nếu như nhà trông nom thì cũng cần đến mức đó.