(Chị dâu họ đáng ghét 3)
"Nhiều hạt dẻ đến thế !"
Nhìn hạt dẻ Phong Ánh Nguyệt mang về, Đường Văn Tuệ vô cùng kinh ngạc.
"Bố cháu đưa nhặt đấy ạ!"
Nguyên Đản huơ tay múa chân, kể chi tiết chuyến hôm đó. Đường Văn Tuệ gật đầu lắng .
"Mấy hôm nay cũng việc gì cả. Nghe chị cả phản ứng mạnh nên cha qua đó xem thử, mới từ sáng sớm."
À, thì chị dâu hai và hai nhà họ Đường cũng sáng sớm lên núi tìm hạt dẻ.
"Bây giờ chị dâu họ da thịt hơn, ăn ngủ , cả cũng khỏe mạnh lên nhiều . Trước đây gầy guộc ốm yếu, mà phát sợ."
Về đến nhà cất đồ xong xuôi, Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản đến thăm chị dâu họ. Cô đang ở nhà đan áo. Thấy hai con về thì vui mừng, A Tráng liền chạy đến kéo Nguyên Đản chơi cùng.
Phong Ánh Nguyệt dặn dò hai đứa nhỏ đừng đến gần ao hồ.
"Yên tâm , mới đ.á.n.h một trận nên nhớ rõ lắm."
Chị dâu họ bật giải thích.
Thì A Tráng lén ngoài vọc nước, cha thằng bé bắt gặp. Thằng bé xử lý ngay từ dọc đường cho đến khi về đến nhà, A Tráng kêu trời trách đất, hứa rằng sẽ dám vọc nước nữa.
Bác cả cũng đang ở nhà. Bà lấy mấy củ khoai lang nướng xong mời Phong Ánh Nguyệt. Những củ khoai lang đỏ au, mùi thơm ngào ngạt, vô cùng hấp dẫn.
Ăn cùng một bát canh rau đơn giản mà vẫn thấy ấm lòng.
Đang chuyện phiếm, bỗng nhắc đến chuyện hôn sự của Đường Văn Cường nhà chú Ba.
“Cũng xem mắt hai cô , nhưng nhà đều chê, bảo nhà cửa bên cũ kỹ quá. Ý họ là nếu sửa sang cho tử tế thì chuyện cưới xin khó mà thành.”
Bác Cả cũng thông cảm: “Cũng chỉ là con gái họ về nhà mới yên , sống sung sướng hơn một chút thôi mà.”
“Thím Ba đang lo sốt vó lên vì chuyện . Xây nhà cửa dễ, mà còn lo cả tiền sính lễ nữa. Tính , vơ vét hết tiền dành dụm trong nhà cũng chẳng đủ.”
Chị dâu họ khẽ thở dài, lắc đầu.
Mượn tiền thì dễ, nhưng trả nợ là chuyện lớn. Người gả con gái về đây để ngày ngày lo trả nợ xây nhà.
Bởi , dù thím Ba nóng ruột đến mấy cũng đành chịu. Chỉ còn cách dùng tiền đang , còn thì để Văn Cường chịu khó cày thêm vài năm nữa, đợi khi đủ tiền sửa sang nhà cửa đàng hoàng mới xem mắt. Như thì gia đình mang nợ, cuộc sống cũng dễ thở hơn đôi chút.
Bác Cả chơi một lúc thì cáo từ. Phong Ánh Nguyệt cũng nhà , để Nguyên Đản và A Tráng tiếp tục vui chơi ngoài sân đất.
Đường Văn Tuệ hái xong rau từ vườn nhà, mang : “Chị dâu Ba, quả bí đao năm nay lớn lắm, chị mang về nấu canh ăn thử nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-155.html.]
Phong Ánh Nguyệt gật đầu, xuống giúp cô bé nhặt rau: “Chị mang về vài sợi dây buộc tóc, lát nữa em với chị dâu Hai chia dùng nhé.”
“Vâng ạ.” Đường Văn Tuệ tươi, đoạn nhớ đến cô bạn Chương Thục Phân, liền hỏi: “Em thể chia cho Thục Phân một sợi ạ?”
“Đương nhiên là chứ.” Phong Ánh Nguyệt lột bỏ lớp lá già bên ngoài cây cải thảo (lát nữa thể dùng cho đàn vịt ăn): “Chị mang về sáu sợi lận, em và chị dâu Hai mỗi ba sợi. Phần của em thì em tặng ai tùy ý.”
Đường Văn Tuệ khẽ gật đầu vui vẻ, buổi trưa liền xuống bếp cùng Phong Ánh Nguyệt nấu bữa cơm.
Bữa cơm món trứng hấp vàng óng, món cải thảo xào sợi, và cả canh bí đao nữa. Vốn Đường Văn Tuệ xào thêm phần thịt mà mang về, nhưng Phong Ánh Nguyệt ngăn .
Ăn trưa xong, Phong Ánh Nguyệt chuẩn về huyện. Vì Nguyên Đản ở chơi thêm ít hôm, nên cô đành tự về.
Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Đản sân phơi thóc, mái tóc tết b.í.m buộc bằng sợi dây buộc tóc màu đỏ mới, trông dáng thiếu nữ xinh xắn hẳn lên.
Cô bé định bụng mang một cái cho Chương Thục Phân, nhưng đến nơi thấy đang trông chừng cô bạn, mà là trai Chương Thục Phân, Chương Nam Tuyền.
“Anh Nam Tuyền.”
Thấy Đường Văn Tuệ dắt đứa bé đến, Chương Nam Tuyền liếc b.í.m tóc thắt bằng sợi dây buộc tóc màu đỏ đang rủ n.g.ự.c cô bé: “Thục Phân về nhà lấy ít đồ .”
Anh khom xoa đầu Nguyên Đản: “Thằng bé mập mạp hẳn lên .”
Đường Văn Tuệ thì nhoẻn miệng tươi: “Vâng, dạo nó béo hơn chút ạ.”
Chương Nam Tuyền thẳng : “Anh chuyện nhờ em một chút.”
Đường Văn Tuệ ngẩn : “Chuyện gì ạ?”
“Nhờ em thêu giúp một chiếc túi.” Chương Nam Tuyền dùng tay ước lượng kích cỡ: “Khoảng tầm . Thêu hình gì lên cũng , thêu xong thì bảo , sẽ qua lấy.”
Phạm Khắc Hiếu
“Anh dùng ạ?”
“Không dùng.” Chương Nam Tuyền lắc đầu: “ cũng là một con trai. Em cứ xem thêu hình cho là .”
Đường Văn Tuệ một lúc. Có lẽ thấy chột , Chương Nam Tuyền vội thêm: “Nếu em thấy khó thì thôi, sẽ tìm khác .”
“Thêu túi cho con trai dùng ư? Em sợ hiểu lầm mất.”
Đường Văn Tuệ quả thực dám nhận việc .
“Vậy em thể thêu hình gì đây?”
Chương Nam Tuyền hỏi.
Đường Văn Tuệ xuống tấm ván gỗ cô mang từ , thuận tay bế Nguyên Đản lên lòng: “Em thích nhận thêu túi cho con gái hơn.”