Nước chảy thành sông 4
Phong Ánh Nguyệt cầm lấy xem xét kỹ lưỡng. Đây loại bán ở tiệm bách hóa huyện, mà là loại cao cấp hơn, hạt phấn mịn màng, lượng phấn cũng dồi dào.
"Anh nhờ ai đó mua về ?"
Đường Văn Sinh gật đầu: "Anh dành dụm một ít tiền riêng, giờ thì hết sạch . Coi như từng giấu giếm em đồng nào nhé?"
Mỗi tháng nhận lương, Đường Văn Sinh đều nộp hết về cho cô. Phong Ánh Nguyệt hừ khẽ một tiếng, đưa hộp phấn cho Nguyên Đản, bảo thằng bé đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng.
"Thôi thì cứ coi như là ."
"Cảm ơn đồng chí Ánh Nguyệt."
"Em cũng cảm ơn đồng chí Văn Sinh, em thích món quà lắm."
Hai , mỉm .
Nhân lúc Nguyên Đản còn khỏi rèm, Đường Văn Sinh cúi đầu, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi cô. Khi thằng bé vén rèm bước , kịp lùi .
Nguyên Đản chỉ thấy mặt nó đỏ bừng, còn cha nó thì vẫn đó, vẻ mặt tỉnh bơ.
"Mẹ ốm ạ?"
Nó nhớ lúc Xuyên Tử bệnh, mặt cũng đỏ như .
Đường Văn Sinh bế nó lên: “Đến giờ tắm rửa .”
Phong Ánh Nguyệt đun xong nước ấm, liền cùng bế Nguyên Đản xuống nhà ngang.
Bên , Triệu Thiên ngó vợ mấy lượt, nhưng cứ ngập ngừng dám mở lời. Cuối cùng, ho nhẹ một tiếng, vẻ gì đó, nhưng thôi, khiến Chị dâu Triệu bực cốc đầu.
“Anh buồn đ.á.n.h rắm thì cứ đ.á.n.h đại !”
Triệu Thiên nhổm m.ô.n.g lên, kéo ghế dịch phía một đoạn mới dám hạ giọng: “Không cái Đường Văn Sinh lôi kéo ai để mua món đồ đó tặng cho em dâu. Mua hàng ngoài như chuyện nhỏ, chắc chắn thuê quen lắm!”
“Anh cũng bản lĩnh đàn ông các chỉ chút xíu, nên em chẳng thèm so đo chuyện .”
Chị dâu Triệu xong, lập tức nhớ gặp ở tiệm bách hóa lúc sáng, liền xổ một tràng mặt chồng: “Bọn em còn nghĩ mấy ông chồng như các ai thế , ai ngờ Tiểu Đường nhà chuẩn quà từ lâu .”
“Cả Từ Hướng Sơn cũng mua quà cho vợ, ngờ cưng chiều vợ đến .” Triệu Thiên nghiến răng, vỗ đùi đ.á.n.h đét một cái: "Thế thì mai cũng mua mới !"
Kết quả là vợ đ.á.n.h bốp lưng một cái: “Mua cái gì mà mua! Em kem thoa mặt mua gì nữa! Lo mà tiết kiệm tiền !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-148.html.]
Phạm Khắc Hiếu
"Miệng mà lòng nghĩ khác," Triệu Thiên lẩm bẩm.
Chị dâu Triệu giận tím mặt: “Anh giỏi thì cũng lén giấu tiền thuê nhà mà mua !”
“Nếu giấu , em bắt ngủ ngoài hành lang...”
Nghe thấy tiếng ồn ào sát vách, Nguyên Đản tắm xong, nghiêng đầu với Phong Ánh Nguyệt: “Nhà thím cãi vã nữa .”
“Đấy là cãi .” Phong Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát giải thích: “Cùng lắm thì gọi là tranh luận thôi.”
Nguyên Đản gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, lặp : “Nhà thím tranh luận với .”
Đường Văn Sinh bật vì câu của nó: “Con tranh luận nghĩa là gì ?”
“Là cãi ạ.”
Nguyên Đản chắp hai tay lưng, vẻ ông cụ non: "Tuy con hiểu từ đó nghĩa là gì, nhưng đấy chính là tiếng cãi lộn, ở quê con suốt ngày."
“Con từ ai?”
“Từ Xuyên Tử ạ. Bà nội của mắng mỏ suốt. Anh Xuyên Tử bảo sẽ lấy ai cằn nhằn khác về vợ.”
"Chưa đủ lông đủ cánh mà tính chuyện lấy vợ ?" Triệu Thiên tựa cửa, hỏi.
"Vào đây ." Đường Văn Sinh kéo chiếc ghế con sang bên cạnh, Triệu Thiên liền đặt m.ô.n.g xuống.
“Đàn ông chúng lớn lên ai chẳng lấy vợ, đương nhiên là nghĩ từ sớm .”
Nguyên Đản bực bội nắm lấy tóc : "Hơn nữa, tóc của Xuyên Tử cũng nhiều như tóc con, lớn lên thì sẽ giống con thôi!"
Căn phòng nhỏ ngập tràn tiếng , ngay cả Chị dâu Triệu cũng bật sảng khoái. Chỉ Nguyên Đản và Niếp Niếp ngơ ngác hiểu lớn đang điều gì.
Niếp Niếp liền thắc mắc: “Vậy lớn lên con gái bọn con cũng lấy vợ ạ?”
“Không . Con gái lớn lên sẽ lấy chồng. Khi sang nhà , con sẽ , quên ?” Chị dâu Triệu vang.
Nhắc đến chuyện , Niếp Niếp xị mặt giận dỗi: “Lần nào con cũng hết. Con , con cha cơ!”
“Con cũng cha, nhưng bố cứ bắt con con thôi.” Nguyên Đản thì cũng thấy ấm ức lây.
Đường Văn Sinh bế nó lên đùi : “Làm gì cũng , miễn con vui là . Lúc con về nhà ông bà chơi, con thấy vui ?”
Tuy còn ấm ức một chút nhưng Nguyên Đản liền quên ngay, nó rúc Đường Văn Sinh, khúc khích: “Vui lắm ạ!”