Đồng chí Tiểu Đường đủ tư cách (3)
Lúc Đường Văn Sinh về đến nhà, gọn gàng với mái tóc húi cua trông sáng sủa hẳn. Nguyên Đản cũng cạo sạch, trở thành một nhóc trọc đầu lém lỉnh.
Anh chẳng những mua thức ăn mà còn cẩn thận mang về cả đường đỏ, củ gừng tươi và một ít t.h.u.ố.c Tây y.
"Anh sợ uống canh đủ đô, nên chạy đến bệnh viện huyện mua thêm thứ về."
"Một lấy thứ t.h.u.ố.c Tây quý hiếm ?"
Phạm Khắc Hiếu
Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Anh mang cả sổ kết hôn chứng minh phận mới bán cho đấy."
Đường Văn Sinh lấy quyển sổ nhỏ . Đây là giấy tờ họ nhận đám cưới, bên trong ảnh chụp chung đen trắng của hai .
Rõ ràng là lúc ngoài, cố ý ghé qua bệnh viện huyện để mua t.h.u.ố.c dự phòng cho cô.
"Em uống canh gừng đường đỏ do chị dâu Triệu nấu, giờ khỏe hơn nhiều . Vẫn còn dư một bát to, lát nữa chỉ cần hâm nóng là thể uống tiếp."
Cô chỉ cái bát men sứ to đang đặt bàn .
"Mẹ ốm hả?"
Nguyên Đản đến gần, giơ bàn tay bé xíu sờ lên trán cô: "Hơi lạnh lạnh."
Nghe , Đường Văn Sinh cũng vươn tay kiểm tra. Đó là mồ hôi lạnh toát trận đau bụng và cảm lạnh : "Em phòng nghỉ , ngủ một giấc thật sâu mới khỏe ."
Phong Ánh Nguyệt đáp một tiếng nhà.
Nguyên Đản cũng vội vàng cởi dép theo cô , bên mép giường. Vì chân rửa nên nó dám trèo lên, nhưng lòng chăm sóc .
Nó bắt chước cách mà bà nội Đường từng , giơ bàn tay nhỏ xíu lên vỗ nhẹ vai Phong Ánh Nguyệt: "Ngủ , ngủ ngoan nhé!"
Được một đứa trẻ chăm sóc, Phong Ánh Nguyệt cảm thấy lạ lẫm ấm áp. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyên Đản véo nhẹ: "Nguyên Đản ."
"Dạ?"
Nguyên Đản mật áp tai sát miệng cô để cô nhỏ, kết quả là Phong Ánh Nguyệt hôn một cái 'chụt' ngay lên vành tai.
"Á!"
Nguyên Đản lập tức che tai , gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng kêu lên đầy ngạc nhiên.
Nghe tiếng kêu, Đường Văn Sinh vội vã sải đôi chân dài bước xem. Sau khi chuyện gì đang diễn , bế Nguyên Đản lên: "Để cha đưa con ngoài, con nghỉ ngơi cho sức nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-134.html.]
Lúc , còn quên xách theo cả đôi dép nhỏ của Nguyên Đản.
Nguyên Đản ôm chặt lấy vai Đường Văn Sinh, ngoái đầu Phong Ánh Nguyệt. Cô mỉm vẫy vẫy tay với nó.
Nguyên Đản lập tức vùi mặt sâu cổ cha.
"Mẹ hôn tai con !"
Giọng nó rõ ràng mang theo sự khoe khoang và đắc ý.
Ngay lập tức, Đường Văn Sinh đặt nó xuống hành lang: "Nhanh ngoài mà chơi ."
Anh còn vẫy tay xua xua, thái độ rõ ràng là: "Đi nhanh lên, còn đây gì nữa."
Nguyên Đản hì hì xách đôi dép của lên chạy chầm chậm qua cách vách tìm Niếp Niếp chơi.
Phong Ánh Nguyệt vốn nghĩ sẽ khó ngủ, ai dè nhanh chóng chìm giấc mơ lúc nào . Khi cô tỉnh , đầu óc vẫn còn choáng váng.
Ngủ lâu quá .
Cô nghiêng đầu ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng và gay gắt. Cô cầm chiếc đồng hồ đeo tay mới toanh đặt bên gối lên xem giờ, hơn mười một giờ trưa.
Bên ngoài tiếng nấu nướng vọng .
Cô chỉnh trang trang phục một chút bước . Nguyên Đản đang một chiếc ghế gỗ nhỏ bóc vỏ đậu đũa. Số đậu là do lúc cha con Đường Văn Sinh về, chị dâu Vương lén dúi cho mang về.
Vỏ ngoài của chúng ngả vàng, trông vẻ già, nhưng khi bóc hạt mới đó là lúc đậu đũa đạt đến độ bùi ngon nhất.
Phong Ánh Nguyệt dọa con mà chỉ nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng. Nguyên Đản đầu , thấy cô bước thì lập tức chỉ bát canh gừng đường đỏ bàn: "Cha mới hâm xong đó ạ."
Vẫn là cái bát lớn men sứ mà sáng chị dâu Triệu mang sang. Nguyên Đản chạy tới, ngẩng đầu tiếp: "Cha còn cho thêm một miếng gừng nữa cơ."
Đường Văn Sinh từ ngoài hiên : "Anh thêm cả đường đỏ nữa nên mùi vị nồng. Nếu em quen uống t.h.u.ố.c bắc thì chúng dùng t.h.u.ố.c tây mua sẵn."
"Vâng ạ."
Phong Ánh Nguyệt xuống. Nguyên Đản chạy sân lấy một cái thìa gỗ, rửa thật sạch sẽ mới đưa cho .
"Cảm ơn Nguyên Đản nhé."
"Không gì ạ." Nguyên Đản uốn éo , kéo chiếc ghế đẩu nhỏ sang sát bên cạnh cô, tiếp tục công việc bóc đậu.
Đường Văn Sinh ngoài hiên lướt mắt nhà, thấy thằng bé nghiêm túc bóc đồ ăn mới yên tâm gì nữa.
Thấy vẻ mặt của , Phong Ánh Nguyệt bèn nhỏ giọng hỏi Nguyên Đản: "Mới nãy chuyện gì con?"
Nguyên Đản cũng hạ giọng, thì thầm đáp : "Chú hai Ngô hỏi con là lúc con với cha tắm nghịch ngợm , còn hỏi con so xem ai lớn hơn cha . Con kể thật cho chú , thế là cha đỏ mặt tía tai, bảo cho con chạy lung tung ngoài sân nữa."