Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:08:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Văn Phân

 

Cái điệu bộ kiêu ngạo hiếm thấy quả thực quá đáng yêu. Chị Dâu Hai Đường liền đưa tay ôm chầm lấy thằng bé: “Nhìn xem, cái vẻ mặt vênh váo chứ!”

 

Chị dâu họ cũng đưa tay xoa đầu Nguyên Đản. Thấy A Tráng mím môi im lặng, chị xoa đầu thằng bé an ủi: “Đi chơi con.”

 

Mặc dù A Tráng khó chịu vì đem so sánh với em trai, nhưng thấy lời khuyên nhủ của , thằng bé vẫn ở bên Nguyên Đản cùng tiếp tục chơi đùa.

 

Khi trời về khuya, chị dâu họ mới đưa A Tráng về nhà.

 

Các họ lớn vẫn còn hóng mát trong sân. Chị dâu họ cầm lấy chiếc quạt hương bồ to tướng trong tay chồng, thấy Bác Cả Đường đưa A Tráng tắm, chị sang kể chuyện Nguyên Đản đếm cho Bác Gái Cả và Anh Họ Cả .

 

“Nguyên Đản kém A Tráng hai tuổi. Hơn tháng nữa là A Tráng tròn bảy tuổi , tính cho thằng bé học ?”

 

“Vẫn còn bé quá. Mấy đứa trẻ trong đội sản xuất đợi hơn tám tuổi mới cho học.” Anh họ cả lắc đầu. Con còn quá nhỏ, đường xa như , yên tâm.

 

đó.” Chị dâu họ gật đầu: “Có điều thể để thằng bé đến chỗ thanh niên trí thức nhiều hơn, ít cũng dính chút sách vở.”

 

Bác gái cả : “Chuyện thì dễ thôi, cứ cháu trai của đội trưởng. Chẳng chỗ các đồng chí thanh niên trí thức đang thầy giáo dạy học ? Chúng biếu chút quà, mời đối phương để mắt đến A Tráng một chút, cũng cần dạy quá nhiều.”

 

“Cũng .”

 

Anh họ cả gật đầu.

 

Bên , Nguyên Đản cũng theo Đường Văn Sinh tắm rửa. Phong Ánh Nguyệt thì khi ăn cơm xong bao lâu cũng tắm.

 

Nguyên Đản ngủ sát bên cạnh họ. Ban đêm ở nông thôn, tiếng ếch kêu rền vang khắp nơi. Phong Ánh Nguyệt giường, bên trái là Nguyên Đản, bên là Đường Văn Sinh.

 

tiếng ếch kêu ngoài phòng, siết nhẹ bàn tay đang Đường Văn Sinh nắm giữ. Đường Văn Sinh lập tức hỏi: “Làm ?”

 

“Chỉ là cảm thấy cuộc sống như .”

 

Phong Ánh Nguyệt .

 

Đường Văn Sinh khẽ một tiếng, kéo cô trong n.g.ự.c thêm một chút, một bàn tay khác tiếp tục phất cây quạt hương bồ: “Từ khi em, cảm thấy mỗi ngày trôi qua trong đời đều là những ngày nhất.”

 

Phong Ánh Nguyệt thấy thì mặt nóng bừng bừng: “Giờ còn ăn kẹo ngọt ?”

 

“Không .”

 

Đường Văn Sinh hiểu trò đùa , điều suy nghĩ thì cũng hiểu . Anh buồn dụi đầu hõm cổ của cô. Phong Ánh Nguyệt cọ đến nhột, cô cũng khúc khích theo.

 

Nguyên Đản mơ mơ màng màng cựa quậy, khẽ dựa cánh tay cô: “Mẹ... dậy ?”

 

“Ngủ , ngủ .” Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng sờ lên cái đầu nhỏ của Nguyên Đản, với Đường Văn Sinh: “Sáng mai gọi em dậy sớm nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-129.html.]

“Em yên tâm ngủ. Sáng sớm hai qua , em và các em gái cứ muộn một chút cũng .”

 

Đường Văn Sinh khẽ .

 

Phong Ánh Nguyệt chút buồn ngủ. Cô nghĩ đến thời đại mừng thọ cũng thường diễn buổi tối nhiều hơn, thế là ừm một tiếng nhanh chóng ngủ .

 

Buổi sáng, Phong Ánh Nguyệt tiếng lẩm bẩm của Nguyên Đản bừng tỉnh. Cô mở mắt , liền thấy Nguyên Đản đang cuộn tròn trong lòng cô, tự nghịch ngợm đôi bàn chân nhỏ bé của .

 

Thấy cô tỉnh, Nguyên Đản nở một nụ thật to: “Mẹ.”

 

“Dậy bao lâu ?”

 

Nguyên Đản mở tay một chút xíu: “Mới một lúc thôi ạ.”

 

Thật đáng yêu.

 

Phong Ánh Nguyệt hôn một cái lên khuôn mặt của nó. Nguyên Đản hổ đến mức hai gò má đỏ rực.

Phạm Khắc Hiếu

 

Khi ngoài chị dâu hai Đường trêu chọc: “Ồ, Nguyên Đản chuyện gì thế?”

 

“Nguyên Đản ngượng.”

 

Nguyên Đản dựa cửa nhà chính, che khuôn mặt nhỏ của thì thầm .

 

Đường Văn Tuệ lập tức bế nó lên: “Nguyên Đản ngượng ăn bánh ngọt ? Ngon lắm đó nha.”

 

“Ăn!”

 

Vào ngày cuối cùng của tháng Tám, trời bắt đầu đổ mưa rả rích.

 

Sau khi ăn xong bữa sáng, Phong Ánh Nguyệt tại cổng chính của nhà mưa bên ngoài: “Đã mấy ngày mưa .”

 

đó, hôm qua cha còn đang sầu trời mưa, mấy thứ cây trồng mới gieo xuống cũng khó mà sống .”

 

Chị dâu hai Đường thế.

 

Sáng sớm, em Đường Văn Sinh đến chỗ bà tổ. Bà tổ chỉ bốn cô con gái, con trai. Thời gian vốn định chuẩn để cô con gái nhỏ nhà bà kén rể.

 

Sau khi tìm thấy đối tượng, bà tổ thấy gia đình nhà trai tệ, cũng , liền dứt khoát cho con gái nhỏ ở nhà nữa, trực tiếp gả .

 

Bốn đứa con gái và con rể đều hiếu thảo. Bà tổ tuổi ngày càng cao, họ lo lắng đón bà về nhà chăm sóc, nhưng bà tổ nỡ rời bỏ căn nhà cũ , nhất quyết chỉ đây.

 

Cho nên mỗi cô con gái sẽ phiên đến trông nom bà, cứ ba tháng phiên một .

 

Bà tổ đuổi cũng chịu .

 

 

Loading...